Lạc Thanh Chu dừng một chút, quay đầu nhìn về phía nàng nói:
- Không có.
Long nhi ở một bên không có lên tiếng.
Lưu Ly cười nói:
- Không, ngươi có.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta thật không có.
Lưu Ly lấy ra bảo điệp đưa tin của mình, nói:
- Sở sư huynh, ta giúp ngươi tấn cấp, ngươi nói muốn báo đáp ta. Ta không cần báo đáp khác, thêm hảo hữu đi, ngẫu nhiên trò chuyện một chút, sẽ không quấy rầy ngươi, ngươi không để ý tới ta cũng có thể.
Lạc Thanh Chu gặp nàng nói đến đây, không có ý lại từ chối, đành phải xuất ra bảo điệp đưa tin, nhẹ nhàng đụng một cái với bảo điệp đưa tin của nàng.
【 Ly Ly thỉnh cầu thêm bạn làm hảo hữu, đồng ý hay là từ chối? 】
【 Ngươi đã cùng Ly Ly trở thành bạn tốt, tiếp theo, mời thỏa thích chơi đùa cùng Ly Ly. Đúng rồi, ngươi cũng có thể sửa đổi lại ghi chú cho Ly Ly, các tên đề cử: Tiểu Ly, A Ly, Ly Ly Đáng Yêu, Ta Yêu Ly Ly, Hôn Hôn Tiểu Ly Ly các loại 】
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, thu hồi bảo điệp đưa tin.
Lưu Ly cười nói:
- Ta sửa đổi một chút tên của ngươi, gọi Dương Dương.
Lạc Thanh Chu nhún vai, không nói gì, cáo từ nói:
- Vậy các ngươi trò chuyện, ta đi trước.
Lưu Ly nói:
- Bảo trọng.
Long nhi cũng nói:
- Công tử, Long nhi chờ ngươi.
- Sưu
Thân ảnh Lạc Thanh Chu lóe lên, bay ra ngoài, lập tức nhanh chóng lướt qua mặt sông, đến bờ bên kia.
Lưu Ly nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên cười nói:
- Long nhi tỷ tỷ, trên cổ hắn có dấu răng rất sâu, ngươi thấy không?
Long nhi lắc đầu, nói:
- Không, hẳn là công tử tự mình cắn.
Lưu Ly thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng, dừng một chút, cười nói:
- Có lẽ vậy.
Hai người ngồi xuống ở đầu thuyền, tiếp tục hàn huyên.
Lúc Lạc Thanh Chu đi ra khỏi hang động, liền đã gửi tin nhắn cho quận chúa.
Cho nên khi hắn vượt sông, lại đi về phía trước một đoạn, xe ngựa của quận chúa đã lập tức chạy tới. Bất quá trên xe ngựa cũng chỉ có Mộc di.
Trong xe trống trơn, quận chúa cũng không đi theo.
Mộc di đợi hắn lên xe, lập tức quay đầu trở về, vẻ mặt nghiêm túc giải thích nói:
- Công tử, Lý công công bên người Thánh thượng trong cung đi Tần phủ, quận chúa đang ở lại nơi đó cùng hắn nói chuyện, cho nên không có đi cùng.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng run lên.
Mộc di không nói gì thêm, roi trong tay đột nhiên giương lên, ‘Ba’ một tiếng quất vào bên trên mông ngựa.
Con ngựa chạy nhanh.
Lạc Thanh Chu lập tức xuất ra bảo điệp đưa tin, gửi tin nhắn cho quận chúa.
Sau một lúc lâu, tin tức mới đáp lời.
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Đừng nóng vội, ta nói ngươi ra ngoài du ngoạn, người đọc sách ra ngoài du ngoạn, rất bình thường, ngươi mau mau trở về là được. Thánh thượng triệu ngươi tiến cung, không biết là bởi vì chuyện gì, ta đang giúp ngươi nghe ngóng, bất quá thái giám chết bầm này hẳn là sẽ không nói 】
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, đẩy ra màn cửa hỏi:
- Mộc di, cửa thành còn có thủ vệ kiểm tra sao?
Mộc di một bên quơ roi trong tay, một bên nói:
- Có, mà ban đêm thủ vệ càng nhiều, mặc kệ là ra khỏi thành hay vào thành, đều muốn kiểm tra. Bất quá công tử yên tâm, xe ngựa quận vương phủ chúng ta, bọn hắn không dám kiểm tra.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đành phải bỏ đi tâm tư sử dụng khinh công về thành.
Nghĩ nghĩ, hắn bắt đầu kiểm tra trang bị trên người mình.
Khi hắn nhìn về phía nửa rễ cây mọc ra cây giống ở trong nhẫn chứa đồ, lập tức kinh hãi.
Cây giống kia vậy mà đột nhiên mọc lên cao đến hơn hai mét.
Đồng thời, bên trên chạc cây chỗ cao nhất vậy mà kết ra một nụ hoa rất nhỏ.
Còn có, những linh dược lúc đầu cành lá đơn bạc bên trong dược viên đột nhiên vậy mà trở nên cực kì tươi tốt.
Mấy gốc linh dược lại còn đang nở hoa.
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, lại lấy ra hai bình linh dịch, nhỏ một giọt vào rễ cây của cây nhỏ.
Đoạn rễ cây này là lấy ra từ không gian chiến trường thượng cổ, tất cả sinh vật ở trong đó đều đã hủy diệt, chỉ để lại một đoạn nhỏ rễ cây như thế.
Cho nên cây nhỏ này mọc ra, tuyệt không đơn giản.
Tần phủ, phòng khách. Lý Quý đang bước đi thong thả trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ không nhịn được.
Nhưng hắn không dám mở miệng nói câu nào.
Nóng nảy, còn có vợ chồng Tần Văn Chính.
Tống Như Nguyệt một mực đứng ở chỗ cửa ra vào nhìn quanh, mắt thấy trời bên ngoài đã đen, nhịn không được hỏi lần nữa:
- Vi Mặc, Thanh Chu đến cùng đi chỗ nào du ngoạn, làm sao vẫn chưa về?
Tần nhị tiểu thư được Thu nhi đỡ lấy, ôn nhu nhược nhược đứng ở một bên, nói khẽ:
- Có thể là Tây Hồ đi, mẫu thân không cần phải gấp, cũng sắp trở về.
Tống Như Nguyệt vội la lên:
- Không phải ta sốt ruột, Lý công công người ta cũng chờ sắp một canh giờ, Thánh thượng còn đang trong cung chờ.