Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, trong lòng hồ nghi, lập tức bước nhanh đi tới.
Đột nhiên một trận tiếng cười quen thuộc truyền đến.
Là Long nhi!
Hắn dừng ở bờ sông, xuyên thấu màn sương mù mông lung, nhìn về phía thân ảnh xanh biếc trên thuyền nhỏ kia.
Long nhi đang tán gẫu với ai?
Ánh mắt của hắn lần nữa ổn định ở bên trên thân ảnh tuyết trắng kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng yểu điệu của người kia.
Chẳng lẽ là...
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, nói thầm: ‘Long nhi ở chỗ này cũng không quen biết người khác, ngoại trừ...’
Chẳng lẽ là nhục thân Nguyệt tỷ tỷ tới?
Trong lòng hắn lập tức kích động, do dự một chút, thân ảnh lóe lên, trực tiếp giẫm lên nước sông, bay đi.
Hắn sợ đối phương nghe được động tĩnh trốn đi, cho nên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Hắn hôm nay đã là cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ, tốc độ tự nhiên tăng nhanh gấp bội, trong một lượt hô hấp đã đến chỗ gần.
Mà lúc này, hai người trên thuyền nhỏ đột nhiên đứng lên, tưởng rằng địch nhân tập kích.
Hai người đồng thời quay người, nhìn về phía trước mặt.
Lúc đợi thấy rõ người tới, hai người đều khẽ giật mình, thần sắc trên mặt lộ vẻ khác nhau.
- Sưu!
Lạc Thanh Chu xuyên qua nàn sương mù, trong nháy mắt lướt tới, rơi vào trên thuyền nhỏ, đứng ở sau lưng của hai người.
Bất quá khi hắn đi vào chỗ gần, phát hiện đạo thân ảnh tuyết trắng này cũng không phải là Nguyệt tỷ tỷ.
Nhìn có chút quen thuộc, giống như là....
Lưu Ly nhìn hắn sửng sốt một chút, gặp hắn nhìn chằm chằm gương mặt mình, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức lấy ra mạng che mặt, chuẩn bị đeo lên, nhưng suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã thấy, đã chậm, cần gì vẽ vời thêm chuyện.
Suy nghĩ chỗ này, nàng lại thu hồi mạng che mặt.
Lạc Thanh Chu thấy được mạng che mặt trong tay nàng, xác định nói:
- Lưu Ly cô nương?
Lưu Ly khẽ thở dài một hơi, nhìn hắn nói:
- Sở sư huynh, làm sao bảo không ra, đột nhiên lại tới?
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào.
Long nhi lập tức đi đến trước mặt hắn, thân mật ôm lấy cánh tay của hắn, lại nhìn về phía Lưu Ly nói:
- Ngươi cũng nhận biết công tử nhà ta sao?
Lưu Ly nhìn một màn này, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, dừng một chút, nói:
- Ừm.
Bất quá lúc này lại nói:
- Long nhi tỷ tỷ, nếu như ta nói đối tượng ta thông gia chính là hắn, ngươi có tức giận không?
Long nhi lập tức mở to hai mắt.
Lạc Thanh Chu một mặt kỳ quái mà nhìn hai người, nói:
- Long nhi, Lưu Ly cô nương, các ngươi trước kia quen biết nhau?
Lưu Ly nói khẽ:
- Hôm nay mới quen.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Vậy sao ngươi gọi Long nhi là tỷ tỷ?
Lưu Ly cười nói:
- Nàng bảo ta gọi, để nàng cao hứng, ta cũng không quan trọng, cho nên cứ gọi như vậy. Sở sư huynh, ngươi muốn đi rồi sao?
Lạc Thanh Chu không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một chút, nhẹ gật đầu.
Long nhi kiễng chân ngọc thon dài, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói:
- Công tử, ngươi nhìn kỹ Lưu Ly một chút, nhìn nàng giống ai?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía thiếu nữ trước mặt, đều đánh giá một lần toàn thân trên dưới, ánh mắt dừng lại thêm vài lần trên chân ngọc tiêm tú dưới váy trắng của nàng, nói:
- Giống ai?
Long nhi nói:
- Công tử không nhìn ra được sao?
Lập tức nàng đột nhiên tỉnh ngộ, công tử giống như cũng không có nhìn qua tướng mạo chân thực của tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu lúc này mới nói:
- Ta trước đó ở bờ sông, nhìn thấy ngươi cùng với nàng ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, lại thấy nàng mặc váy trắng, cho rằng nàng là... Nguyệt tỷ tỷ.
Long nhi thấp giọng nói:
- Đúng, rất giống.
Lạc Thanh Chu lắc đầu, thấp giọng nói:
- Khí chất không giống, nhìn cũng không giống, cho người cảm giác thì càng không giống.
Long nhi ‘A’ một tiếng, không tiếp tục tranh luận với hắn.
Nàng đột nhiên đến gần sát cổ của hắn, hít hà, lại hít hà toàn bộ thân thể của hắn, đột nhiên nói:
- Công tử, trên người ngươi có mùi thơm kỳ quái, của nữ nhân.
Ánh mắt Lưu Ly cũng nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Bình thường, ta cùng Lưu Ly cô nương đánh qua một trận, còn bàn luận qua với sư thúc.
Long nhi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới Lưu Ly trước đó nói cho nàng biết chuyện, hỏi:
- Công tử, ngươi làm gì muốn đánh Lưu Ly? Lưu Ly nói ngươi nhịn không nổi, chỗ nào nhịn không nổi?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, nói:
- Thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về, các ngươi tiếp tục.
Nói xong, muốn rời khỏi.
Long nhi vội vàng gọi.
- Công tử, đêm nay….
- Đêm nay nói sau, đến lúc đó ta sẽ gửi tin nhắn cho ngươi.
Lạc Thanh Chu nói xong, lại chắp tay với Lưu Ly, đang muốn bay lên, Lưu Ly đột nhiên nói:
- Sở sư huynh, ngươi có bảo điệp đưa tin?