Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1780. Nơi nào tương tự Minh Nguyệt Lâu (4)




Long nhi cúi đầu nhìn thoáng qua, nói:

- Lưu Ly, chân của người chân cũng rất đáng yêu, nếu như bị công tử nhà ta nhìn thấy, hắn khẳng định sẽ thích.

Lưu Ly quơ chân nhỏ, cười nói:

- Công tử nhà ngươi thích chỗ này sao?

Long nhi gật đầu nói:

- Ừm, rất thích, công tử lần đầu tiên nhìn thấy ta, liền bắt đầu nhìn lén chân của ta, sau đó ta liền dụ hoặc hắn.

Hai người cười, cùng một chỗ đung đưa chân nhỏ tuyết trắng, khuấy động lấy nước sông, tiếp tục hàn huyên.

Thời gian lặng yên mà qua.

Mặt sông khói mù lượn lờ, mông lung, giống như tiên cảnh.

Hai người một thân tuyết trắng, một thân xanh biếc, ngồi ở trên thuyền, cười đùa thản nhiên, nhẹ nhàng đung đưa hai cặp chân nhỏ tinh mỹ hợp với toàn bộ nước sông cùng phong cảnh hai bên bờ tạo ra một bộ bức hoạ xinh đẹp động lòng người.

Cùng lúc đó.

Bên trong hang động nào đó, một ao suối nước nóng, bọt nước văng khắp nơi.

Kinh đô ngoại thành, Tần phủ.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, như cánh hoa tản ra, đang một người ngồi trước bàn, cầm chùy thuốc trong tay, đảo cánh hoa trong bình thuốc.

- Phốc phốc phốc!

Từng mảnh từng mảnh cánh hoa phấn nộn mỹ lệ rất nhanh bị nàng đảo thành dược hoàn.

- Ai, thối cô gia làm sao vẫn chưa trở lại.....

Nàng phiền muộn thở dài một hơi, vểnh miệng nhỏ, tiếp tục dùng sức đảo chùy thuốc trong tay, giống như đang phát tiết, đảo đến rung rung động động, nước hoa văng bốn phía.

Trong hậu hoa viên đột nhiên vang lên một hồi tiếng đàn quen thuộc.

Bách Linh lắng nghe, miệng không tự giác hát theo làn điệu:

- Thuỷ triều lên, mặt sông xuân ngang mặt bể,

Trên bể, trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.

Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm,

Có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?

Dòng sông lượn vòng khu cồn hương thơm,

Trăng chiếu rừng hoa ngời như hạt tuyết.

Trên sông sương trôi tưởng như không bay

Bãi sông cát trắng, nhìn chẳng nhận ra

Sông và trời, một màu không mảy bụi,

Ngời sáng trong không, vầng trăng trơ trọi

Người bên sông, ai kẻ đầu tiên thấy trăng?

Trăng trên sông, năm nào đầu tiên rọi xuống người?...

(Xuân giang hoa nguyệt dạ)

Lúc chạng vạng tối. Tuyết lớn đã ngừng, gió bấc vẫn như cũ lạnh thấu xương, toàn bộ thế giới giống như đều biến thành màu trắng.

Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng, vẻ mặt hốt hoảng đi trên đường núi.

- Oanh!

Hắn đột nhiên đánh ra một quyền.

Một đạo quyền mang màu vàng kim trong nháy mắt bắn nhanh ra, nổ tung lên ở trong mây mù phía xa, nhấc ra khí lãng khổng lồ.

Mây mù lăn lộn, thanh thế to lớn.

Thần sắc Lạc Thanh Chu phức tạp nhìn nắm đấm của mình.

Hắn vậy mà lại tấn cấp.

Thời gian ngắn ngủi ba ngày, hắn đã từ cảnh giới Đại Võ Sư sơ kỳ đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ.

Lần đầu tiên tấn cấp, là cùng chiến đấu Thánh nữ Tiên Vân các, sau mấy ngàn lần kịch liệt đối quyền đụng chạm, kích phát tất cả tiềm lực cùng năng lượng trong cơ thể, nhất cổ tác khí xông phá cửa ải, tấn cấp thành công.

Mà lần thứ hai tấn cấp thì cũng là đụng chạm kịch liệt đếm không hết, tụ tập tất cả năng lượng trong cơ thể, đột nhiên bộc phát xông phá tại thời điểm tối hậu quan đầu, tấn cấp thành công.

Hai lần tấn cấp, đều là đột phá trong chiến đấu.

Bất quá hắn luôn cảm thấy, ngọn lửa bên trong đan hải kia còn chưa từng diệt, vẫn chậm rãi thiêu đốt ở trong cơ thể.

Bất quá khó chịu trên thân thể đã không còn.

Nhìn mây mù phía xa bị Kim Cương Bạo Phá Quyền của mình đánh nát, hắn rơi vào trầm tư.

Rất nhanh đi tới đến chân núi.

Hắn quay đầu, nhìn phía trên núi, trong ánh mắt lộ ra một vẻ phức tạp.

- Ai…

Hắn thở dài một hơi, không có một chút vui vẻ sau khi tấn cấp. Mặc dù đã đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ, nhưng hắn vẫn không có lòng tin có thể làm thành chuyện kia.

Chí ít còn cần một cảnh giới.

Ít nhất phải giống như sư thúc, đến cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ viên mãn mới có một chút cơ hội.

Đương nhiên, cơ hội chỉ có một lần.

Hắn nhất định phải làm được nắm chắc hơn chín thành.

Bất quá sư thúc... Tựa hồ hơi yếu, vậy mà tại trong nháy mắt khi hắn bộc phát đột phá cuối cùng, bị năng lượng to lớn xung kích hôn mê bất tỉnh. Ngày hôm qua vị Thánh nữ kia bị hắn đánh rất nhiều quyền, không phải cũng còn rất tốt sao?

Hả?

Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn phía trên sườn núi.

Nơi đó truyền đến một hồi tiếng tiêu quen thuộc.

Hắn định tại chỗ, kinh ngạc lắng nghe một hồi, tâm tình phức tạp rời đi.

- Kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Giẫm lên tuyết đọng trên đất, hắn rất mau nhìn sông mù mây phía trước. Mặt sông khoáng đạt, sương mù mông lung.

Hả?

Chính giữa lòng sông lại có một chiếc thuyền nhỏ đang trôi.

Chỗ đầu thuyền thuyền nhỏ, hai thân ảnh đang ngồi, một người tuyết trắng, một gười xanh biếc, bên trong sương mù mông lung loáng thoáng có hai cặp chân nhỏ tuyết trắng đang thò ra khỏi thân thuyền, đang vui sướng khuấy động nước sông phía dưới.