Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 177: Lão thân đi vậy!




Đồng thời, hắc vụ trên đầu bóng đen tán loạn lại bắt đầu chậm rãi ngưng tụ, muốn một lần nữa tạo thành cái đầu.

- Oanh!

Lạc Thanh Chu lại đánh ra một quyền, trực tiếp đánh vỡ nát thân thể của nó.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lập tức, hắn lại liên tục đánh ra mấy quyền, trực tiếp đánh phá những hắc vụ tán loạn kia thành mảnh nhỏ, triệt để biến thành hư ảo.

Hai con quỷ nô, còn chưa vào nhà, liền đã mất mạng.

Mà lúc này.

Trong hậu viện của tòa phủ đệ rách nát kia đột nhiên vang lên từng tiếng thét thê lương thảm thiết.

Trong căn phòng mờ tối, lão bà người mặc áo bông che lấy hai mắt đang chảy máu, một bên thống khổ lăn lộn trên mặt đất, một bên thê lương thét chói tai, mặt mũi tràn đầy dữ tợn vặn vẹo.

Vương Thành âm thầm đứng ở phía sau, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Lão bà lăn lộn và gào thét kéo dài thật lâu mới dần dần ngừng lại.

Lão bà tóc trắng lộn xộn bò tới nơi đó, không nhúc nhích hồi lâu, thân thể run lên, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, ngồi ở nơi đó, khóe miệng khẽ nhếch, bên trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn hiện ra hai đường huyết lệ, càng thêm vặn vẹo đáng sợ, nhe răng cười:

- Lại giết hai con quỷ nô của lão thân... Hắc hắc hắc, hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn... Lại còn có một thần hồn...

Vương Thành không dám tới gần, trong chốc lát do dự, sắc mặt khó coi mà nói:

- Thần bà...

- Yên tâm.

Giọng nói lão bà khàn khàn mà âm trầm, con mắt mở to tràn đầy máu tươi, cười gằn nói:

- Lão thân đã nói, đêm nay sẽ để tiểu tử kia chết, hắn tuyệt đối sống không đến ngày mai! Một thần hồn nho nhỏ vừa đến dạ du mà thôi... Chậc chậc, đã thật lâu lão thân không có thần hồn Xuất Khiếu, tự mình động thủ... Đã như vậy, đêm nay lão thân sẽ tự mình đi một chuyến, đi chiếu cố con gà con vừa dài lông kia...

Nói, bà duỗi ra hai tay khô gầy, chậm rãi móc từ trong ngực ra một cái hộp gỗ.

Lập tức, mở ra hộp gỗ, đặt ở trên mặt đất trước mặt.

Vương Thành hiếu kì trong lòng, lặng yên không một tiếng động tiến lên một bước, ngưng mắt nhìn về phía hộp gỗ kia.

Trong hộp gỗ đặt tiểu kiếm dài đen như mực.

Tiểu kiếm không có chuôi kiếm, chỉ có lưỡi dao, nhìn vừa mỏng vừa nhỏ, mà lại tựa hồ không quá sắc bén.

Trong lòng hắn hơi nghi hoặc một chút.

Nhưng sau một khắc, hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt.

- Ông —— -

Tiểu kiếm đột nhiên vù vù vang vọng, bay ra từ trong hộp gỗ, tung bay ở giữa không trung, toàn thân khẽ run.

- Phi... Phi kiếm!

Mặt mũi Vương Thành tràn đầy chấn kinh, đồng thời trong lòng mừng thầm: “Thần bà rốt cục thi triển ra bản lĩnh thật sự, đêm nay xong rồi!”

- Vương quản gia, chờ một lát, lão thân đi một lát sẽ trở lại.

- Thân thể lão thân để ở chỗ này, ngươi cần phải nhìn kỹ, nếu xảy ra sai sót, một nhà kia của ngươi phải bồi tiếp.

- Còn có, chờ một lúc tiểu tử kia sẽ đầu rơi xuống đất, khẳng định sẽ lưu lại vết tích, mà sẽ là vết tích rất thảm. Bất quá ngươi yên tâm, tuyệt sẽ không lưu lại dấu vết của các ngươi, không ai sẽ tra được các ngươi...

Vương Thành vội vàng khom người chắp tay nói:

- Đa tạ Thần bà. Thần bà yên tâm, nhục thân của ngài, vãn bối chắc chắn xem trọng, sẽ không để cho xảy ra sai lầm gì.

- Lão thân đi đây!

Một vệt bóng đen đột nhiên bay ra từ đỉnh đầu lão bà, cầm phi kiếm kia “Vù” bay ra cửa sổ, trong nháy mắt biến mất ở trong đêm tối phía ngoài.

- Hừ, giết ba con quỷ nô của lão thân, đêm nay lão thân sẽ để các ngươi đi Địa Ngục sám hối!

Lão bà cầm phi kiếm trong tay, tóc trắng bồng bềnh, nhanh như điện chớp lướt qua đường đi, phòng ốc, rất nhanh đã đến Tần phủ.

Vừa muốn đi vào, trong lòng đột nhiên động một cái, bà lập tức quay đầu nhìn lại.

Trên phòng ốc bên cạnh, chẳng biết lúc nào, vậy mà vô thanh vô tức có một đạo thân ảnh tản ra ánh sáng xanh nhạt đứng đấy, tựa hồ đang nhìn bà.

Sắc mặt lão bà biến hóa, vội vàng xoay người nói:

- Vị đạo hữu kia? Lão thân chính là...

- Bạch!

Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Lão bà giật mình trong lòng, cuống quít nắm chặt phi kiếm trong tay, đột nhiên hướng lên, cúi đầu nhìn xuống tìm kiếm phía dưới.

Nhưng đột nhiên, thân thể bà cứng đờ, trừng to mắt, thấy được một màn cực kỳ đáng sợ ở phía dưới!

Nửa thân dưới của bà lại còn đứng ở phía dưới.

Bà há hốc mồm, ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình...

Lại chỉ có một nửa...

- A ——

Một tiếng thét thê lương mà tuyệt vọng đột nhiên vang vọng trong đêm tối.

Nhưng đây chỉ là tiếng thét thuộc về thần hồn. Ngoại trừ âm hồn tiểu quỷ phụ cận bị hù run lẩy bẩy ra, đám người đang mơ mộng đẹp vẫn như cũ ngủ rất ngon lành...

Trong phủ đệ rách nát.

Vương Thành đang nín thở ngưng thần, trông nom, che chắn trước mặt nhục thân Thần bà, nhục thân xếp bằng ở trước ánh nến đột nhiên run lên, cổ bắt đầu run rẩy uốn éo.