Lạc Thanh Chu không tiếp tục nói đùa nàng : 【 Quận chúa, trong nhà thế nào? Không có chuyện gì chứ? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Không sao đâu, bất quá dì cùng dượng giống như thật cãi nhau, tối hôm qua dì lại đi qua ngủ với chúng ta. Ai, hại người ta tối hôm qua không có cầm thỏ thỏ của Vi Mặc để ngủ 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không có hỏi là chuyện gì xảy ra sao? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Dì chưa hề nói, Vi Mặc hỏi nàng một chút, nàng đã khóc, sau đó cũng không dám hỏi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sẽ không phải nhạc phụ thật có nữ nhân bên ngoài chứ? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Rất có thể, nhìn dượng rất trung thực, thật ra thật không đơn giản. Ta vụng trộm nghe qua hắn mấy lần mắng chửi người, mắng còn khó nghe hơn cả du côn lưu manh chửi nhau, giống như thay đổi hoàn toàn thành một người, thật sự là kinh ngạc đến ngây người ta 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ha ha 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ngươi vui cái gì? Bọn hắn cãi nhau để ngươi rất vui vẻ? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không phải. Ta chẳng qua cảm thấy kỳ quái, nhạc phụ nếu như muốn nuôi nữ nhân, ở trong Mạc Thành nhiều cơ hội như vậy, sao người lại không nuôi? Hiện tại tình thế không đúng, ta cảm thấy nhạc phụ hẳn là sẽ không 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Có lẽ tại Mạc Thành đã có, ngươi không biết thì sao 】
Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài đột nhiên truyền đến một mùi cơm chín thơm mê người.
Bụng Lạc Thanh Chu kêu vài tiếng, vội vàng nói: 【 Quận chúa, không nói nữa, ta muốn đi ăn cơm. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, đêm nay ta sẽ trở về, đến lúc đó sẽ sớm nói với ngươi 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Tốt, đêm nay bản quận chúa đi đón ngươi, sau đó dẫn ngươi đi khách sạn ngoài thành thuê phòng, có được hay không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta muốn về nhà 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Tốt, biết ngươi nhớ nương tử nhà ngươi. Không sao, bản quận chúa đêm nay chịu ủy khuất một chút, ngủ cùng với ngươi và nương tử nhà ngươi, có được hay không? 】
Lạc Thanh Chu chưa trả lời, thu hồi bảo điệp đưa tin, đi ra ngoài.
Hôm nay hắn thử lại lần nữa, mặc kệ có thể đột phá hay không, hắn đều phải trở về.
Trên bàn đá đã bày đầy thức ăn nhưng Lệnh Hồ Thanh Trúc không có ở đây.
Lạc Thanh Chu cũng không có khách khí, sau khi ngồi xuống, hắn bắt đầu ăn.
Cơm nước xong xuôi, hắn đi ra động phủ.
Bông tuyết bên ngoài vẫn bay lả tả như cũ.
Vách núi trước mặt truyền đến tiếng tiêu quen thuộc.
Lạc Thanh Chu lần theo tiếng tiêu, đi tới.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh, đứng tại vách núi, đang thổi tiêu ngọc trong tay.
Ở bên cạnh nàng, Lưu Ly một bộ váy áo tuyết trắng đang an tĩnh đứng ở nơi đó, có chút ngửa mặt.
Nàng đã thu hồi lồng khí quanh thân.
Bông tuyết băng lãnh từng mảnh từng mảnh bay xuống, rơi vào trên trán, trên khăn che mặt, trên người của nàng...
Nàng tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác xối tuyết này.
Lạc Thanh Chu đi đến phía sau hai người, còn chưa mở miệng, nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía hắn nói:
- Sở sư huynh, ngươi hôm nay nếu như còn cần ta giúp ngươi, vậy ngươi cũng giúp ta một chuyện, được không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Ngươi nói.
Lưu Ly nói khẽ:
- Theo giúp ta đi một chuyến đến phái Hoa Sơn, gặp một người bạn.
Lạc Thanh Chu khẽ nhíu mày:
- Phái Hoa Sơn? Vì sao muốn để cho ta đi cùng ngươi?
Lưu Ly nói:
- Ta vốn định đi một mình, một đường có thể nhìn phong cảnh, khắp nơi du ngoạn một chút, bất quá, một người có thể sẽ quá nhàm chán, cho nên muốn tìm một người bồi. Vừa hay, ta cảm thấy Sở sư huynh rất thích hợp.
Chẳng biết lúc nào, tiếng tiêu đã dừng lại.
Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn như cũ nhìn qua vực sâu trước mặt, nhưng hai lỗ tai nhỏ cũng đã dựng lên.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Thật có lỗi, Lưu Ly cô nương, ngươi vẫn tìm người khác đi cùng ngươi đi. Hôm nay ta phải về nhà, nương tử nhà ta đang ở bên trong nhà chờ ta.
Phái Hoa Sơn cách kinh đô mặc dù không phải quá xa, nhưng cũng không gần, cho dù cưỡi ngựa, cũng chí ít cần thời gian sáu bảy ngày mới tới.
Đi về một lần, ít nhất nửa tháng.
Hắn không có thời gian đi lãng phí.
Mà nếu như hắn thật đi theo nàng, không phải nói cho phái Hoa Sơn rằng Lăng Tiêu tông bọn hắn đã thông gia cùng Tiên Vân các rồi?
Còn có, cô nam quả nữ lên đường, một đường còn muốn ngừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn cơm đi ngủ, nếu nửa đường phát sinh chút gì, hắn chẳng phải nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch?
Cho nên, hắn không có khả năng đi.
Lưu Ly nghe được câu trả lời của hắn, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, nói khẽ:
- Đúng, ta quên trong nhà Sở sư huynh còn có nương tử đang chờ. Quên đi đi, đến lúc đó ta một người đi là được.
Lập tức lại nói:
- Sở sư huynh, vậy ngươi có thể để cho ta nhìn tướng mạo chân thực của ngươi được hay không?