Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1774. Nước mắt (1)




Lạc Thanh Chu lắc đầu, lần nữa từ chối.

Hai người mới quen mà thôi, sao hắn lại có thể bại lộ diện mạo chân thực của mình cho nàng, ai biết nàng có quan hệ gì với triều đình hay không?

Lưu Ly lần nữa bị từ chối, vẫn không có bất kỳ tức giận gì, nói khẽ:

- Tốt thôi, không cho nhìn coi như thôi. Sở sư huynh, vậy chúng ta bắt đầu đi, vẫn là rừng trúc kia sao?

Lạc Thanh Chu nói trước một tiếng cảm ơn, lại nói:

- Hôm nay không đánh, ta đến lúc đó tự mình tấn cấp là được rồi, không cần làm phiền Lưu Ly cô nương.

Lưu Ly vội vàng nói:

- Không có chút nào phiền phức cả, mặc dù nhìn như ta đang giúp Sở sư huynh, nhưng ta cũng được ích lợi không nhỏ. Ta cảm giác lại nhiều thêm mấy lần, thực lực của ta cũng sẽ tiến thêm một bước.

Lạc Thanh Chu không biết nên làm sao nói tiếp, quay đầu nhìn về phía bóng lưng Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Sư thúc, ta có thể đi Tàng Kinh các chọn công pháp không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc lúc này mới xoay người, mặt mũi lãnh khốc nói:

- Không được, ngươi đi quá thường xuyên, cho dù đệ tử tông chủ cũng không thể hàng tháng đều đi. Qua hết năm đã, qua hết năm lại đi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tàng Bảo các thì sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc lắc đầu, nói:

- Cũng không được. Nếu tất cả đệ tử tông môn đều giống như ngươi, một tháng đi vào cầm một lần bảo vật, bên trong sớm đã bị cầm rỗng.

Một bên Lưu Ly cười nói:

- Tiền bối, Lăng Tiêu tông các ngươi thật có hơi keo kiệt. Sở sư huynh càng tấp nập đi vào, càng biểu thị hắn lợi hại, cho hắn công pháp và bảo vật, không phải là nên sao? Tiên Vân các chúng ta cũng không phải như thế.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:

- Các ngươi có luyện khí đại sư tọa trấn, khắp nơi Đại Viêm đều có công việc buôn bán của các ngươi, chúng ta không so sánh được.

Lưu Ly nhẹ nhàng cười cười, không tiếp tục nhiều lời.

Lạc Thanh Chu có chút thất vọng, nói:

- Sư thúc, vậy ngươi giúp ta nói với sư phụ một tiếng, ta một lúc nữa sẽ xuống núi.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Lúc niên thí ta lại tới. Nếu như tông môn cần ta xuất thủ, ta nhất định sẽ xuất thủ.

Tông môn hoàn toàn chính xác cho hắn rất nhiều thứ, cho nên hắn không thể quên ân phụ nghĩa.

Có chút trách nhiệm, vẫn phải gánh chịu.

Nếu như tông môn có những nhiệm vụ khác, chỉ cần không phải thông gia cái gì, hắn nhất định sẽ hỗ trợ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:

- Ngươi không ở thêm mấy ngày? Ngươi hẳn là còn có thể tấn cấp.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta trở về tự tu luyện.

Nói đến đây, hắn lại nhìn nàng một chút, nói:

- Rời nhà quá lâu, không quá yên tâm, mà ta lại hơi nhớ nhung người nhà.

Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ gật đầu, không nói gì.

Lưu Ly nhẹ giọng hỏi:

- Sở sư huynh, tha thứ ta mạo muội hỏi một chút, trong nhà người có mấy nương tử? Nghe Tử Hà tiền bối nói, nương tử trong nhà ngươi đều rất xinh đẹp, ngươi rất yêu các nàng, cho nên ngươi mới từ chối thông gia, đúng không?

Lạc Thanh Chu nghe vậy, lại nhìn người nào đó một chút, nói:

- Năm người, hoàn toàn chính xác rất xinh đẹp, ta rất yêu các nàng, cho nên ta không muốn thương tổn các nàng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, ánh mắt tiếp tục nhìn về vực sâu phía trước, không nhìn ra cảm xúc gì khác trên mặt.

Lưu Ly cũng nhìn nàng một cái, nói khẽ:

- Năm người, hoàn toàn chính xác đã đủ. Bất quá Sở sư huynh ưu tú như vậy, lại nhiều thêm mấy người, thật ra cũng có thể. Đương nhiên, Sở sư huynh đừng hiểu lầm, Lưu Ly cũng không có ý tứ gì khác.

Lạc Thanh Chu nói:

- Bây giờ ta một lòng tu luyện, cũng không nghĩ cái khác. Còn có, Lưu Ly cô nương, ta sở dĩ từ chối thông gia, cũng không phải cảm thấy ngươi không tốt, cũng hi vọng ngươi hiểu rõ.

Lưu Ly gật đầu nói:

- Ta hiểu rõ, cho nên ta một chút cũng không hề tức giận. Ta lần này đến, cũng chỉ là muốn gặp ngươi một chút, không có ý tứ gì khác.

Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:

- Thế nhưng ta nghe sư thúc nói, sau khi ngươi nghe ta từ chối hôn sự, rất tức tối, cho nên muốn tới tìm ta quyết đấu, không có chuyện này sao?

Lưu Ly nghe vậy sững sờ, nói:

- Sư thúc nào của ngươi nói thế?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía trước.

Lưu Ly cũng nhìn sang.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên xoay người lại, lạnh mặt nói:

- Nhìn ta làm gì? Ta chưa nói qua, là tông chủ nói.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nha.

Ánh mắt của hắn lại không tự giác nhìn vòng một cao ngất mà sung mãn kia của nàng một chút, cảm thấy so với trước đó tưởng như hai người.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, bước nhanh đi trở về động phủ của mình.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Sư thúc, ta đi nói mấy câu với sư tỷ, sau đó sẽ xuống núi, liền không trở về nữa.