Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1772. Tỷ tỷ tốt (2)




Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn vực sâu đầy mây mù trước mặt, mở miệng nói:

- Có chuyện gì sao?

Lưu Ly cùng nàng đứng chung một chỗ, ánh mắt cũng nhìn về phía trước, nói:

- Không sao đâu, chính là ngủ không được, muốn tìm người trò chuyện.

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu, nhìn về phía nàng nói:

- Là muốn tìm hắn nói chuyện?

Lưu Ly cũng nhìn về phía nàng, nói khẽ:

- Có thể chứ?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Hắn còn đang tu luyện.

Lưu Ly nhẹ gật đầu, nói:

- Ta chờ hắn. Ta đã khôi phục, hôm nay có thể sẽ giúp hắn.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Ngươi coi trọng hắn rồi?

Lưu Ly lắc đầu, nói:

- Không có, hắn không có coi trọng ta, ta tự nhiên cũng sẽ không coi trọng hắn.

- Vậy ngươi vì sao muốn giúp hắn?

Lưu Ly suy nghĩ một chút, nói:

- Có thể là hiếu kì đi. Ta muốn thấy hắn đến cùng có bao nhiêu lợi hại. Dù sao đã nhiều năm trôi qua, ta còn không thấy có người lợi hại hơn ta, người càng thú vị hơn ta.

Lệnh Hồ Thanh Trúc híp híp con ngươi nói:

- Hắn thú vị sao?

Lưu Ly nhẹ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ta cảm thấy hắn rất thú vị, mà lại rất đáng yêu. Lệnh Hồ tiền bối không cảm thấy thế sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc xuống.

Đột nhiên, thần sắc hai người khẽ động, nhìn về phía mây mù trong vực sâu.

Một cái bóng mờ đột nhiên xuyên qua mây mù, bay ra, dừng lại một chút ở phía trước hai người, sau đó nhanh chóng bay vào động phủ.

Lưu Ly nói khẽ:

- Quả nhiên, hắn cũng tu luyện thần hồn. Tiền bối, thần hồn của hắn là cảnh giới gì?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía nàng nói:

- Ngươi đây?

Lưu Ly nói:

- Luyện Thần cảnh trung kỳ, thấp hơn tiền bối một cảnh giới.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Nha.

Lưu Ly lại hỏi:

- Hắn thì sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc không có trả lời, xoay người, đi đến động phủ nói:

- Trở về đi, bên ngoài lạnh lẽo.

Lưu Ly đột nhiên nói:

- Lệnh Hồ tiền bối, ngươi thích hắn, đúng không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng chân, lập tức quay đầu nhìn nàng, thần sắc lạnh như băng nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta là sư thúc của hắn.

Lưu Ly cười nói:

- Cho dù là sư phụ, thì sao. Tiền bối, vô luận là tiếng tiêu của ngươi, vẫn là ánh mắt của ngươi, đều biểu hiện ra tình cảm của ngươi. Còn có...

Nói đến đây, ánh mắt nàng đột nhiên dời xuống, nhìn thoáng qua bộ ngực cao ngất của đối phương, cười nói:

- Ta hôm qua lúc gặp tiền bối, không có làm người khác chú ý như thế. Tiền bối đột nhiên thả nó ra, có phải cũng chuẩn bị phóng thích tình cảm mà mình ẩn giấu đi thật lâu hay không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, thản nhiên nói:

- Đừng quá tự cho là đúng.

Nói xong, bước nhanh tiến vào động phủ, đóng lại cửa động.

Lưu Ly đứng tại vách đá một hồi, một lần nữa nhìn về vực sâu phía trước, trên mặt mang ý cười, lẩm bẩm:

- Thật thú vị... Thế giới bên ngoài, quả nhiên đặc sắc.

Lệnh Hồ Thanh Trúc tiến vào động phủ, đứng một hồi trong góc, sau đó mới đi vào thông đạo, đi tới cửa ra vào thạch thất.

Trong thạch thất, hồn phách Lạc Thanh Chu đã trở về cơ thể, đang ở trong bồn tắm, chuẩn bị thay quần áo.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mở miệng nói:

- Ngươi tối hôm qua đi nơi nào?

Lạc Thanh Chu nói:

- Dưới núi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Với ai?

Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, nàng đột nhiên lại nói:

- Ta đã biết.

Nói xong, nàng quay người rời đi, nói:

- Đói bụng thì đi ra ăn cơm.

Lạc Thanh Chu lập tức đổi quần áo, lại lấy ra bảo điệp đưa tin nhìn thoáng qua, phía trên có thông báo của mấy dòng tin nhắn.

Tin nhắn của Chu Yếm đều tương đối nhàm chán, hắn tùy tiện trả lời vài câu.

Tiểu Nguyệt cũng phát tới tin nhắn: Ca ca, muội muội nhớ ngươi. Bên ngoài thật náo nhiệt, nhưng muội muội rất cô độc, muội muội muốn ca ca an ủi

Lạc Thanh Chu trả lời: Quen thuộc cô độc, mới có thể càng thêm cường đại. Chẳng qua nếu như ngươi cần, ta sẽ đi theo ngươi

Quận chúa cũng phát tới tin nhắn, còn có một tấm ảnh.

Trên hình ảnh sương mù mờ mịt, hai mỹ nữ để trần bờ vai tuyết trắng cùng xương quai xanh gợi cảm ở trong thùng tắm, tóc dài đen nhánh rối tung, đang uyên ương nghịch nước.

Tin nhắn là: Xong, bản quận chúa đã yêu Vi Mặc nhà ngươi thật sâu, làm sao bây giờ? Nếu không về sau liền để Vi Mặc nhà ngươi bồi bản quận chúa ngủ, có được hay không?

Lạc Thanh Chu trả lời: Có thể, ta ngủ ở giữa

Tin tức rất nhanh trả lời lại: Ngươi nghĩ hay lắm, ngươi ngủ trên mặt đất!

Lạc Thanh Chu: Vậy ta ngủ bên kia cũng có thể

Tiểu Mỹ Kiêu: Nằm mơ! Chân Vi Mặc là của bản quận chúa, chân bản quận chúa vẫn là của bản quận chúa, nhiều nhất đưa vớ của chúng ta cho ngươi