Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1771. Tỷ tỷ tốt (1)




- Ta tình nguyện bồi tiếp người bên cạnh cùng một chỗ già đi rồi chết đi. Một người trên đời này vĩnh viễn phiêu đãng, lẻ loi hiu quạnh, lại có ý nghĩa gì?

- Ta cảm thấy ở bên trong sinh mệnh có hạn của mình, Nguyệt tỷ tỷ nên trân quý mọi thứ bên cạnh và người yêu bên cạnh. Sướng vui giận buồn, yêu hận tình cừu, đây là tình cảm mà mỗi người đều nên có, Nguyệt tỷ tỷ không cảm thấy bên trong sinh mệnh ngươi bây giờ liền chỉ còn lại có cô độc cùng băng lãnh sao? Nếu như ngươi vứt bỏ tình cảm, sống lại lâu, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, sẽ chỉ càng thêm cô độc cùng khó chịu...

Yên tĩnh thật lâu.

Nàng lại chậm rãi buông lỏng tay ra.

Thời gian trôi, trong phòng lặng yên không một tiếng động.

Một đêm thời gian lặng yên mà qua.

Trời sắp sáng, Lạc Thanh Chu cuối cùng tỉnh lại từ trạng thái tu luyện.

Hắn cảm thấy năng lượng bên trong từng cái huyệt khiếu trong cơ thể toát lên, ngo ngoe muốn động, cảm giác rất tương tự như hôm qua đột phá.

Hắn mở mắt ra, nhìn về phía nơi hẻo lánh bên trong.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh tựa ở góc tường, có chút nghiêng đầu, tựa hồ đã ngủ.

Thời khắc này nàng nhìn rất suy yếu, làm đau lòng người.

Lạc Thanh Chu giật mình, xuống giường, bước chân im lặng đi đến trước mặt của nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua vầng sáng, nhìn về phía gương mặt mông lung của nàng, yên lặng nhìn một hồi, nhịn không được vươn tay, xuyên qua vầng sáng, muốn vuốt ve một chút gương mặt của nàng, nhưng nháy mắt khi sắp tiếp xúc, hắn lại ngừng lại.

Ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới, nhìn về phía tay ngọc nàng đang rủ xuống bên trên váy tuyết trắng, trong đầu không khỏi hiện ra một màn chạm vào ngón tay của nàng cũng sự thất thố của mình trước đó.

Trong lòng hắn vùng vẫy hồi lâu, chung quy không chống cự nổi loại cảm giác dụ hoặc này, bàn tay lần nữa chậm rãi đưa tới, muốn đụng vào một chút ngón tay ngọc duyên dáng trắng nõn kia của nàng.

Nhưng nháy mắt khi sắp chạm đến, một giọng nói lạnh lùng, đột nhiên truyền vào lỗ tai của hắn:

- Ngươi đang làm gì?

Lạc Thanh Chu lập tức giật mình, cuống quít rụt tay trở về, ngẩng đầu lên.

Thân ảnh xanh nhạt chẳng biết lúc nào đã mở mắt, lúc này đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu cứng người, giải thích nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta thấy ngươi ngủ thiếp đi, sợ ngươi lạnh, cho nên... Cho nên ta muốn sờ tay của ngươi một chút, nhìn ngươi có lạnh hay không. Nếu như lạnh, ta đắp chăn giúp ngươi...

Thân ảnh xanh nhạt lại lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn một hồi, đứng lên, lạnh lùng nói:

- Đi trên giường đi.

Hô hấp Lạc Thanh Chu lập tức trì trệ.

Thân ảnh xanh nhạt đi đến bên giường, quay đầu nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo, mặt mũi tràn đầy ân cần lấy ra chăn mền của mình từ trong nhẫn chứa đồ, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, chăn mền này rất sạch sẽ, phía trên còn chuyên môn dùng hương hoa hun qua, rất thơm.

Thân ảnh xanh nhạt dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, trầm mặc một chút, nói:

- Ta cho ngươi đi trên giường.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Thân ảnh xanh nhạt lại thản nhiên nói:

- Ta trước đó không phải đã nói, muốn truyền thụ cho ngươi một kiện công pháp sao?

Lạc Thanh Chu: - ...A, a...

Hắn cứng đờ, vội vàng thu vào chăn mền trong ngực, sau đó cúi đầu, gương mặt nóng hổi đi lên trên giường, khoanh chân ngồi xuống.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở bên giường, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Công pháp này đối với ngươi mà nói, rất đơn giản, cũng rất thích hợp, cần thần hồn đạt tới cảnh giới Phân Thần cảnh, cần cảnh giới nhục thân đạt tới Đại Võ Sư cảnh. Không phải công pháp công kích cùng phòng ngự, là dịch dung thuật, lợi dụng thần hồn cùng nhục thân biến hóa dịch dung. Lúc thi triển, không chỉ dung mạo sẽ phát sinh biến hóa, khí chất toàn thân, thậm chí cao thấp mập ốm, đều sẽ phát sinh một chút biến hóa....

Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức sáng mắt lên:

- Quả nhiên rất thích hợp cho ta! Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thật sự là ta... Khụ khụ, tỷ tỷ tốt.

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn về phía cửa ra vào, nói:

- Nhắm mắt, tĩnh tâm, ngưng thần.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bóng lưng mông lung của nàng, lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần.

Ngoài động, trời đã sáng.

Bông tuyết vẫn đang im ắng bay lả tả, thiên địa bên ngoài đã là một mảnh trắng xóa.

Kiếm Phong, trước vách núi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh cầm trong tay tiêu ngọc, vẫn đứng ở nơi đó như cũ, tựa hồ một đêm cũng không có rời đi. Lưu Ly mang theo mạng che mặt, từ đường nhỏ bên cạnh đi tới.

Bông tuyết bồng bồng bềnh bềnh rơi xuống đến trước người nàng, liền bị một tầng kình khí vô hình ngăn cách, bay ra nơi khác.

Nàng đi tới gần, nhìn chằm chằm nữ tử trước sườn núi một hồi, nói:

- Lệnh Hồ tiền bối, ngươi đứng ở chỗ này một đêm sao?