Bởi vì nàng đứng ở bên giường, lại tinh thần hỗn loạn vội vàng không kịp chuẩn bị, một ngụm máu tươi này vừa hay rơi vào trên mặt Lạc Thanh Chu.
Trong lòng nàng quýnh lên, lại cảm thấy cảm giác đau đớn kia càng thêm mãnh liệt đánh tới, thân thể mềm mại lập tức mềm nhũn, muốn ngã trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu bị một ngụm máu tươi của nàng bừng tỉnh, mắt thấy thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống, cuống quít đưa tay quỳ gối trên giường hàn ngọc, một phát nắm bờ eo nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào trong lòng, kinh hoảng gọi:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thế nào?
Thân ảnh xanh nhạt chịu đựng đau đớn, đẩy hắn ra, vầng sáng xanh nhạt trên người nhanh chóng lóe ra, bắt đầu trở nên yếu đi, ánh sáng như đèn, giống như muốn dập tắt.
- Ta… Ta không sao...
Nàng đứng vững vàng thân thể, lui về phía sau, thân thể lay động một cái, ngồi xuống trong góc, nhắm hai mắt lại, đầu ngón trỏ và ngón áp út chạm vào cùng một chỗ, đầu ngón tay lóe lên tia sáng, vầng sáng ánh trăng trên người nàng một lần nữa phát sáng lên.
Lạc Thanh Chu bị dọa cho phát sợ, cuống quít xuống giường, mặt mũi tràn đầy lo âu nhìn nàng, ngay cả vết máu trên mặt và ngoài miệng đều quên lau đi, chỉ cảm thấy trong lỗ mũi, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, ngay cả trong đầu đều là máu, cả người bị dọa mộng.
Nguyệt tỷ tỷ ở trước mặt của hắn vẫn luôn lấy trạng thái rất cường đại xuất hiện, hôm nay hắn lần đầu tiên nhìn thấy một mặt nàng bị thương cùng hư nhược, mặc dù vẫn như cũ không thấy rõ mặt của nàng, nhưng cỗ máu tươi này cùng thân thể đột nhiên trở nên nhu nhược của nàng để trong lòng hắn đột nhiên đau đớn một trận, hận không thể để mình thay thế nàng chịu phần tổn thương này.
Hắn đứng ở nơi đó, mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, cũng không dám nói chuyện hay phát ra một tia động tĩnh.
Hồi lâu sau.
Thân ảnh xanh nhạt mới chậm rãi thu hồi thủ ấn, từ dưới đất đứng lên, nhìn hắn nói:
- Ta không sao.
Ngữ khí thanh lãnh, bình tĩnh, tựa hồ còn mang theo một tia lạnh lùng cùng xa cách.
Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt của nàng, nắm chặt nắm đấm nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, nói cho ta, ngươi đến cùng thế nào? Vì sao lại đột nhiên thổ huyết? Là có nội thương sao? Ai đánh? Là tướng công của ngươi? Hay là người tông môn ngươi?
Thân ảnh xanh nhạt có chút cúi đầu, trầm mặc một chút, nói:
- Đều không phải.
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm nói:
- Đó là ai? Nói cho ta.
Thân ảnh xanh nhạt ngẩng đầu, an tĩnh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lấy ra một khăn tay tuyết trắng, tựa hồ muốn giúp hắn lau vết máu trên mặt cùng ngoài miệng, nhưng tay vươn ra dừng một chút, lại buông xuống, đưa khăn tay tới trước mặt hắn, thản nhiên nói:
- Lau một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía khăn tay của nàng, đưa tay tiếp nhận, lại chăm chú siết ở trong tay, chỉ dùng tay áo của mình, lau nhè nhẹ một chút dấu vết máu trên mặt, nói khẽ:
- Máu của Nguyệt tỷ tỷ, không bẩn, không cần lau, ta muốn lưu nó thêm một chút thời gian.
Thân ảnh xanh nhạt kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu có chút cúi đầu, nắm chặt khăn tay mềm mại trong tay, nói:
- Ta muốn hảo hảo nhớ kỹ Nguyệt tỷ tỷ hôm nay bị thương, bất kể là ai tổn thương ngươi, ta thề, nhất định sẽ làm cho hắn trả giá đắt.
Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn, trầm mặc một lát, đưa tay nói:
- Kia... trả khăn tay cho ta.
Ngón cái Lạc Thanh Chu chậm rãi vuốt ve khăn tay trong lòng bàn tay, lập tức cổ tay khẽ đảo, thu vào trong nhẫn chứa đồ của mình, nói:
- Không trả.
Trong thạch thất yên tĩnh mấy tức.
Thân ảnh xanh nhạt thu tay về, quay đầu sang chỗ khác, ngữ khí thản nhiên nói:
- Tu luyện đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ còn không chịu nói cho ta biết?
Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng không có trả lời.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, không tiếp tục hỏi nhiều, quay người về tới trên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhìn bóng lưng của nàng nói:
- Vậy ta tu luyện trước, chờ thực lực của ta đủ rồi, Nguyệt tỷ tỷ lại nói cho ta.
Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tĩnh tâm ngưng thần, thu lại suy nghĩ, rất mau tiến vào trạng thái tu luyện.
Thân ảnh xanh nhạt lại không nhúc nhích đứng một hồi, có chút cúi đầu, nhìn về phía đầu ngón tay của mình, nơi đó đã ngưng kết một tầng băng sương thật mỏng.
Hàn ý trong cơ thể vẫn như cũ từng hồi đánh tới.
Nàng đi đến nơi hẻo lánh, ngồi xuống, ngón tay kết thành thủ ấn, chuẩn bị vận chuyển công pháp.
Nhưng khi ánh mắt của nàng lần nữa nhìn về phía thân ảnh bên trên giường ngọc, nàng hoảng hốt một chút, chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn về phía đầu ngón tay của mình nhớ tới những lời Lạc Thanh Chu nói lúc trước.
- Trường sinh... Vì trường sinh, sau khi trường sinh, lại là vì cái gì mà sống tiếp?
- Cái gì vô tình, cái gì đại đạo, cái gì trường sinh, nếu như con người mất đi cảm xúc cùng tình cảm, muốn những này thì có ích lợi gì?