Linh dịch màu xanh thẳm cùng linh dịch màu đen như mực, vừa rơi vào lòng bàn tay, liền biến mất không thấy gì nữa.
Hắn nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt trước giường, đưa linh dịch còn lại trong tay tới trước mặt của nàng, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, còn lại cho ngươi, ta chỗ này còn có.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi lần trước cho ta, còn chưa dùng hết.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao, ngươi cầm. Về sau tu luyện hoặc bị thương, đều có thể dùng.
Thân ảnh xanh nhạt không có đưa tay tiếp, cũng không nói gì thêm, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu không nói lời gì, trực tiếp đưa tay xuyên qua vầng sáng trước người nàng, nhét vào trong tay của nàng, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, nhanh cầm. Ta thiếu ngươi nhiều như vậy, ngươi nhất định phải cầm linh dịch này.
Thân ảnh xanh nhạt chậm rãi cầm bình ngọc trong tay.
Ngón tay của hai người đột nhiên chạm vào cùng một chỗ.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức rung động, giật mình, ngọn lửa ở phần bụng kia ‘Bá’ một tiếng lại nhảy lên, khiến cho thân thể của hắn bỗng nhiên khẽ run rẩy, lập tức nhiệt huyết dâng lên, hai bên gương mặt trở nên đỏ hồng.
Trong chớp nhoáng này, tựa hồ ngay cả hô hấp cùng nhịp tim của hắn đều đột nhiên đình chỉ.
Hắn cứng đờ, tay vẫn như cũ duỗi ra trong vầng sáng, tựa hồ không nỡ thu hồi lại, mà ngón tay kia thậm chí còn không tự chủ được duỗi về phía trước một chút, hắn giờ phút này đầu váng mắt hoa, tựa hồ đã không biết mình bây giờ đang làm chuyện thất lễ mà to gan.
Đôi mi thanh tú của thân ảnh xanh nhạt có chút nhăn, nháy mắt khi ngón tay của hắn lại duỗi ra về phía trước, tay của nàng đã lui về sau, thu hồi bình ngọc, thản nhiên nói:
- Bắt đầu đi.
Lạc Thanh Chu lập tức lấy lại tinh thần, ngượng ngùng thu tay về, vì để tránh cho xấu hổ, lập tức nhắm hai mắt lại, lại vô luận như thế nào đều không thể ổn định lại tâm thần.
Trong đầu của hắn luôn luôn không tự chủ được nhớ tới trong nháy mắt đụng vào đó, trên ngón tay cũng lành lạnh một chút, ngứa một chút, giống như còn lưu lại cảm giác trơn nhẵn cùng nhiệt độ trong nháy mắt kia.
Kỳ quái.
Sao hắn lại đột nhiên biến thành như vậy?
Hắn cũng không phải tiểu xử nam cái gì cũng đều không hiểu, vừa tiếp xúc nữ tử, hắn rõ ràng đã thân kinh bách chiến, mà bên người còn có rất nhiều thê thiếp xinh đẹp, không nên biểu hiện thất thố cùng không chịu nổi như vậy chứ?
Chẳng lẽ cỗ năng lượng trong cơ thể kia tạo nên?
Lúc này, hai giọt linh dịch hấp thu từ lòng bàn tay đã nhanh chóng chảy vào đan hải của hắn, rất nhanh biến thành một dòng nước nóng, xen lẫn cùng một chỗ với ngọn lửa lúc trước, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, đột nhiên khiến cho ngọn lửa kia càng thêm tràn đầy cùng mãnh liệt.
Lạc Thanh Chu không còn dám suy nghĩ nhiều, lập tức mặc niệm Thanh Tâm quyết, ép buộc mình ổn định lại tâm thần, nhưng miệng chẳng biết tại sao, lại đột nhiên đọc thành:
- Sắc tức thị không, không tức thị sắc...
Lập tức lại thì thầm:
- Không nhìn tướng người dưng, hồng phấn khô lâu, da thịt bạch cốt, đều là hư ảo...
Càng đọc tâm càng loạn, càng đọc thì ngọn lửa trong lòng lại càng hung mãnh, lập tức gấp đến đầu đầy mồ hôi, nôn nóng khó có thể bình an.
Lúc này, thân ảnh xanh nhạt đứng phía trước cửa sổ đột nhiên duỗi ra một ngón tay ngọc nhỏ dài, điểm vào mi tâm của hắn.
Ánh sáng lóe lên.
Một cỗ ý lạnh đột nhiên từ mi tâm chui vào, trong nháy mắt thông qua kinh mạch của hắn, rơi vào bên trên cỗ hỏa diễm xao động bất an.
Hỏa diễm nhảy lên, dần dần chậm lại.
Lúc này, một giọng nói băng lãnh ghé vào lỗ tai hắn vang lên
- Tĩnh tâm.
Mặc dù chỉ có hai chữ, lại giống như có một cỗ ma lực, đột nhiên chui vào trong đầu của hắn.
Trong lòng hắn xao động khó an đột nhiên dần dần bình tĩnh lại.
Trong đầu dày đặc lộn xộn, cũng đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Hắn rất mau tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu quên đi hết thảy quanh người, lập tức chậm rãi thôi động cỗ lửa nóng bên trong đan hải kia, bắt đầu hiện lên toàn thân...
Thân ảnh xanh nhạt yên lặng nhìn hắn, thẳng đến khi thần hồn của hắn không nhấp nháy nữa, màu đỏ hồng trên mặt hắn bắt đầu thối lui mới chậm rãi thu hồi ngón tay ngọc nhỏ dài.
Nàng đứng ở trước giường, an tĩnh nhìn hắn, suy nghĩ hắn vừa rồi thất thố, giật mình, cúi đầu xuống, nhìn về phía ngón tay của mình, trong mắt lộ ra một vòng nghi hoặc.
Chỉ đụng một cái ngón tay... Mà thôi...
Ánh mắt của nàng lại không tự giác rơi vào phía dưới váy tuyết trắng của mình, trong đầu không tự chủ được hiện ra lời Long nhi nói vừa rồi...
Đang lúc nàng phát ngốc, gương mặt hơi nóng, trong đầu suy nghĩ hơi loạn, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, một cỗ máu nóng dâng lên, miệng ‘Oa’ một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.