Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1768. Máu của Nguyệt tỷ tỷ (2)




- Tỷ tỷ, dù sao ngươi là trạng thái thần hồn, có thể không cần mang giày... Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, như thiên tiên, dáng người tốt như vậy, da thịt lại trắng như vậy, chỉ cần triệt hồi vầng sáng, tin tưởng công tử nhất định sẽ lập tức kinh ngạc đến ngây người, nếu như tỷ tỷ lại lâu lâu vô ý lộ ra đôi chân xinh đẹp...

- Bạch!

Trong tay than ảnh xanh nhạt đột nhiên nhiều thêm một thanh bảo kiếm ánh trăng.

Hàn khí bốn phía!

Lời nói trong miệng Long nhi, lập tức im bặt mà dừng.

Thân ảnh xanh nhạt cầm kiếm, lạnh lùng đứng ở cửa ra vào một hồi, mới thu hồi kiếm, đi về phía băng quan.

Lạc Thanh Chu đã đi ra từ trong quan tài băng, đang đứng trước băng quan, ánh mắt phức tạp mà nhìn thiếu nữ trong quan tài băng ngẩn người.

Thiếu nữ trong quan tài băng đã nhắm hai mắt lại, điềm tĩnh chìm vào giấc ngủ, trên mặt tựa hồ còn lưu lại mỉm cười.

Thân ảnh xanh nhạt dừng ở bên cạnh hắn, nhìn về phía thiếu nữ trong quan tài băng, an tĩnh một hồi, mở miệng nói:

- Nói rõ chưa?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ừm, nói rõ.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về phía hắn, nhìn một lát, nói:

- Không cần lo lắng, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, nàng nhất định sẽ sống lại.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, ôm tiểu Hỏa Hồ bên trên băng quan vào trong lòng, vuốt ve mấy lần, thu vào trong nhẫn chứa đồ, nhìn về phía nàng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, từ đầu đến cuối, ngươi cũng không hỏi qua ta nàng là ai, sau đó ngươi vẫn cam tâm tình nguyện giúp ta cứu nàng, vì cái gì?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Nàng hẳn là rất quan trọng đối với ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nàng vì ta mà chết, cho nên ta mới muốn cứu nàng. Thật ra tình cảm giữa ta cùng với nàng còn kém rất rất xa tình cảm giữa ta cùng Nguyệt tỷ tỷ. Nguyệt tỷ tỷ, ta….

Không đợi hắn nói xong, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên xoay người, đi đến cửa đá bên cạnh, thản nhiên nói:

- Đi thôi, phải tu luyện.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, đi theo phía sau của nàng.

Long nhi vội vàng đuổi kịp hắn, nhỏ giọng khích lệ nói:

- Công tử, gan lớn thêm một chút, trước nắm tay tỷ tỷ, sau đó lại sờ chân tỷ tỷ...

Lạc Thanh Chu trừng nàng một cái.

Long nhi không có sợ hắn chút nào, lại thấp giọng nói:

- Công tử, chân của tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn cả của chân Long nhi đây, công tử nhất định phải cố gắng nha.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nói:

- Ngươi xem qua?

Long nhi đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn về phía trước.

Lạc Thanh Chu cũng nhìn sang.

Thân ảnh xanh nhạt dừng bước lại, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn hắn.

Lạc Thanh Chu lập tức nghiêm mặt nói:

- Long nhi, đừng nói bậy! Cái gì tay chân, ta một lòng tu luyện, không có chút nào cảm thấy hứng thú đối với mấy cái này! Ngươi mỗi ngày ít nhìn những sách loạn thất bát tao kia, đặc biệt là những cuốn « chân ngọc tranh minh hoạ » hạ lưu xấu hổ cái gì đó, tốt nhất đừng nhìn. Chớ học hỏng, nghe được không?

Long nhi mở to hai mắt nói:

- Công tử, cái gì là « chân ngọc tranh minh hoạ »?

Lạc Thanh Chu lại trừng nàng một chút, không tiếp tục để ý tới nàng, nhìn về thân ảnh xanh nhạt phía trước nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi tu luyện đi, đừng để ý tới nàng.

Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng nhìn hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Thanh Chu không dám lại nói lung tung, vội vàng đi theo sau lưng.

Hai người một trước một sau, rất mau đến một gian thạch thất.

Một chiếc giường hàn ngọc đặt ở bên trong nơi hẻo lánh của thạch thất, Lạc Thanh Chu mới vừa vào đây đã cảm nhận được một cỗ ý lạnh đặc biệt sảng khoái.

Thân ảnh xanh nhạt dừng ở trước giường hàn ngọc, cảm thụ một chút khí tức lạnh buốt toả ra phía trên, nói:

- Ngươi nơi đó không phải có linh dịch sao? Lại dùng hai giọt, sau đó đi lên vận chuyển nội công tâm pháp ta truyền thụ cho ngươi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, còn muốn dùng linh dịch sao? Ta cảm giác năng lượng trong cơ thể rất sung túc, lần trước dùng linh dịch, kém chút để cho ta.... Ta có chút sợ hãi.

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Dùng đi, ta ở chỗ này.

Lạc Thanh Chu không nhúc nhích nhìn nàng.

Thân ảnh xanh nhạt giật mình, ánh mắt lập tức phát lạnh, nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta nói ta ở chỗ này, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta có công pháp có thể giúp ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nha.

Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng thốt:

- Ngươi đang suy nghĩ gì?

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Không có...

Thân ảnh xanh nhạt lại lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, giọng lạnh lùng nói:

- Bắt đầu đi.

Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn, lập tức vung đi tư tưởng tạp nham trong đầu, lên giường hàn ngọc, khoanh chân ngồi xuống, lập tức xuất ra linh dịch, đổ hai giọt lên lòng bàn tay.