Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1765. Bí mật (2)




Lạc Thanh Chu gặp biến hóa như thế, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không khỏi lại nhìn thân ảnh xanh nhạt bên cạnh một chút.

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Đặt ở bên trên băng quan.

Lạc Thanh Chu lập tức đặt tiểu Hỏa Hồ lên trên băng quan, năm ngón tay vẫn như cũ chăm chú bóp lấy cổ của nó.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía hắn nói:

- Buông ra.

Lạc Thanh Chu chần chờ một chút, nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, nó rất hung, sẽ cắn người.

Một bên khác Long nhi nói:

- Công tử, tiểu Hỏa Hồ này rõ ràng nhìn rất dịu dàng ngoan ngoãn, rất đáng yêu.

Nói xong, nhịn không được đưa tay ra vuốt ve đầu của nó một chút.

Tiểu Hỏa Hồ vẫn như cũ nghiêng đầu, ánh mắt si ngốc nhìn thân ảnh xanh nhạt ở một bên, không có để ý đến nàng.

Lạc Thanh Chu đành phải cẩn thận từng li từng tí buông lỏng tay ra.

Tiểu Hỏa Hồ ghé vào bên trên băng quan, không nhúc nhích, đột nhiên dịu dàng ngoan ngoãn giống con mèo con, hơn nữa còn một mặt điềm đạm đáng yêu, bộ dáng cho người thương tiếc.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm con mắt của nó một hồi, nói:

- Các ngươi đi ra ngoài trước.

Lạc Thanh Chu không dám hỏi nhiều, lập tức theo Long nhi cùng đi ra đại điện, đứng ở trong thông đạo.

Trong cung điện tĩnh không một tiếng động.

Trong thông đạo cũng yên tĩnh im ắng.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, gặp thiếu nữ bên cạnh vẫn đang u oán nhìn chằm chằm hắn, lập tức lúng túng nói:

- Long nhi cô nương, ngày đó ta….

Long nhi ủy khuất nói:

- Công tử cũng chỉ thích chân người ta thôi sao?

Lạc Thanh Chu trì trệ, không khỏi liếc qua chân nhỏ tinh xảo tuyết trắng như ngọc dưới váy của nàng, trong đầu lập tức hiện ra một màn xấu hổ hôm đó, gương mặt có chút nóng lên nói:

- Long nhi cô nương, thật xin lỗi, ta...

Long nhi lại đột nhiên ‘Phốc phốc’ cười một tiếng:

- Không sao.

Lập tức lại tươi cười nói:

- Công tử, Long nhi chỉ đùa ngươi, Long nhi mới không có giận ngươi. Công tử có thể thích chân của Long nhi, vậy đã nói rõ Long nhi cùng công tử quan hệ tiến hơn một bước, Long nhi về sau vẫn có hi vọng.

Nói đến đây, nàng lại giơ lên nắm tay nhỏ, thoả thuê mãn nguyện nói:

- Long nhi sẽ tiếp tục cố gắng! Cố gắng để công tử cam tâm tình nguyện giao phối cùng Long nhi! Cố gắng để công tử dục cầu bất mãn* cầu Long nhi.

*không bằng lòng do không được thoả mãn điều gì đó mà tự nghĩ là mình đáng được hưởng.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, vô ý thức muốn nói ‘Cố lên’, vẫn còn tốt hắn nhịn lại được, nói:

- Long nhi cô nương...

- Công tử, gọi ta Long nhi là được rồi.

Long nhi tới gần hắn, nhẹ nhàng rúc vào trên bờ vai hắn, nghiêng đầu, thân mật nói.

Lạc Thanh Chu muốn đẩy nàng ra, suy nghĩ một màn ngày đó, lại nhịn được, đành phải nói sang chuyện khác:

- Long nhi, vừa rồi ta gặp Nguyệt tỷ tỷ đến nơi này của ngươi, xe nhẹ đường quen, nàng trước kia tới qua sao?

Long nhi dừng một chút, phủ nhận nói:

- Không có.

Không có thì thật kỳ quái, trước kia lúc ở Tây Hồ, nữ nhân hung dữ kia thường xuyên đuổi vào Long cung lấy máu của nàng đây.

Muốn lấy long huyết của nàng, tự nhiên lại nghĩ tới luyện chế Hóa Linh đan vì hắn.

Nàng do dự một chút, thấp giọng hỏi:

- Công tử, ngươi và tỷ tỷ nhận biết bao lâu rồi? Trong hiện thực thật không có chút quen biết nào sao?

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:

- Thật ra thời gian cũng không phải rất dài, bất quá từ sau khi nhận biết Nguyệt tỷ tỷ, cơ hồ mỗi đêm đều gặp mặt...

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt.

Đúng vậy, từ khi biết Nguyệt tỷ tỷ, cơ hồ mỗi đêm đều gặp mặt Nguyệt tỷ tỷ.

Lúc ở Mạc Thành, hai người gặp mặt ở bên trên toà Uyên Ương lâu kia, sau khi đi vào kinh đô, lại gặp mặt bên trên lầu các trong Tây Hồ.

Hiện tại, vậy mà ở trong nhà hắn...

- Về phần trong hiện thực, ta cùng Nguyệt tỷ tỷ cũng không nhận ra.

Hắn kinh ngạc nói, trong đầu hiện ra từng màn hình ảnh, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tình cảm dị thường.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã thành thói quen mỗi đêm gặp mặt nàng.

Dù bởi vì chuyện khác không có gặp mặt, hắn cũng sẽ gửi tin nhắn cho nàng. Nếu như đối phương lập tức trả lời, hắn sẽ rất vui vẻ, nếu như đối phương chậm chạp chưa trả lời, hắn sẽ chờ mong cùng thất lạc.

Mỗi một câu nàng nói, hắn đều sẽ nghe.

Ở trước mặt nàng, hắn đơn giản không có bất kỳ nghi ngờ gì, cơ hồ nói gì nghe nấy, y thuận tuyệt đối, tín nhiệm với nàng giống như người nhà thân nhất.

Thật là kỳ quái.

Tại sao hắn trước đó không có nghĩ tới những thứ này, mấy ngày nay, lại luôn lơ đãng nhớ tới đây?

Chẳng lẽ là bởi vì... nàng bị bỏ?

Chẳng lẽ lúc trước hắn có những ý nghĩ cùng tình cảm này, chỉ là bởi vì hai người đều là người có gia thất, cho nên một mực áp chế cùng tránh né?

- Công tử, Long nhi muốn nói cho ngươi một cái bí mật.