Thân ảnh trốn ở dưới nước nhìn hai người một chút, thở dài trong lòng một tiếng, lặng yên không một tiếng động chìm vào đáy nước.
Trên thuyền nhỏ.
Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh mông lung bên cạnh, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, triệt hồi vầng sáng đi, ta cũng không phải chưa có nhìn thấy ngươi.
Thân ảnh xanh nhạt không có để ý hắn, vẫn như cũ trầm tư nhìn bông tuyết bay xuống mặt sông.
Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, nói:
- Long nhi cô nương đâu?
Vừa rồi là Long nhi phát tin tức thông báo hắn, cho nên Long nhi hẳn là cũng ở chỗ này.
Hắn vừa dứt lời, trong nước sông trước mặt đột nhiên nhô ra một cái đầu đến mặt mũi tràn đầy u oán nhìn hắn nói:
- Công tử, Long nhi tức giận, không muốn gặp lại ngươi.
Nói xong, lập tức lại rút vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu há to miệng, đành phải nuốt lời xuống dưới, quay đầu tiếp tục nhìn thân ảnh xanh nhạt bên cạnh.
An tĩnh một lát.
Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên biến mất tại chỗ không thấy gì nữa, xuất hiện ở mặt sông cách đó không xa, váy trắng bồng bềnh, ngữ khí thanh lãnh mà nói:
- Đi theo.
Nói xong, bay vào trong nước.
Lạc Thanh Chu lập tức đi theo.
Hai người một trước một sau, tiến vào trong nước, rất nhanh chìm vào đáy nước.
Xuyên qua mấy khối nham thạch dưới đáy nước cùng một mảng lớn cây rong, phía trước đột nhiên xuất hiện một cửa hang đen nhánh.
Cửa hang có một đầu cầu thang, một mực kéo dài xuống phía dưới.
Bên cạnh dựng thẳng một tấm bia đá, trên tấm bia đá thình lình khắc lấy hai chữ vô cùng quen thuộc: ‘Long cung’.
Thân ảnh xanh nhạt dừng lại tại lối vào.
Lạc Thanh Chu dừng ở bên cạnh nàng, nghi ngờ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi tìm Long nhi sao?
Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn hắn nói:
- Ngươi muốn đi sao?
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không biết trả lời như thế nào.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Chúng ta đi xem cô nương kia một chút, sau đó ngươi lại đi trên giường hàn ngọc tu luyện, ta truyền thụ cho ngươi một bộ công pháp.
Lạc Thanh Chu nghe vậy kinh ngạc nói:
- Long nhi cô nương cũng mang giường hàn ngọc đến?
Lúc này, trong huyệt động đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh sâu kín:
- Long nhi biết được công tử cần nó, cho nên mới mang tới.
Lạc Thanh Chu theo tiếng nhìn lại.
Long nhi mặc một thân váy áo xanh biếc sáng lóng lánh treo đầy châu báu ngọc thạch, một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi, vểnh vểnh miệng nhỏ đi ra từ trong động.
Điểm đỏ giữa hai đầu lông mày cùng dây đỏ trên cổ chân tuyết trắng được da thịt tuyết nộn làm nổi bật, phá lệ tiên diễm mê người, có một loại đẹp đến yêu dị.
Đối mặt với ánh mắt u oán mà ủy khuất của nàng, trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ, không biết nên như thế nào nói tiếp, chỉ đành phải nói:
- Đa tạ Long nhi cô nương.
Thân ảnh xanh nhạt đi xuống bậc thang.
Lạc Thanh Chu chần chờ một chút, mặt dạn mày dày đi vào theo, lúc đi đến bên người Long nhi, nói sang chuyện khác, thấp giọng nói:
- Long nhi cô nương, Nguyệt tỷ tỷ không phải không tiến vào Long cung sao?
Long nhi vểnh miệng nhỏ, không có để ý hắn, thân thể uốn éo, đi theo sau lưng thân ảnh xanh nhạt, chuông lục lạc trên cổ chân cùng chuông lục lạc châu báu ở giữa bờ eo nhỏ nhắn đinh đinh đang đang vang lên theo.
Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, đi theo sau lưng của hai người. Ba người xuyên qua thông đạo, đi thẳng tới cung điện bên trong đang đặt quan tài hàn băng ngàn năm.
Thân ảnh xanh nhạt đi đến trước băng quan, đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ vẫn đang ngủ say trong quan tài, trong mắt lộ ra một vòng trầm tư.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh, không dám làm phiền, ánh mắt cũng nhìn về phía thiếu nữ trong quan tài, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ phức tạp.
Trong cung điện, yên tĩnh im ắng.
Hồi lâu sau.
Thân ảnh xanh nhạt duỗi ra một ngón tay ngọc tinh tế xanh nhạt, xuyên qua băng quan, chạm vào ở giữa cái trán của Hoa Cốt, trên đầu ngón tay đột nhiên sáng lên một vòng ánh sáng màu trắng.
Thân thể Hoa Cốt đang ngủ say tựa hồ đột nhiên chấn động một cái, lông mi nồng đậm tựa hồ cũng bỗng nhúc nhích.
Hô hấp Lạc Thanh Chu trì trệ, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng.
Lại qua thời gian nửa nén hương.
Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ngón tay ngọc, thản nhiên nói:
- Lấy Hỏa Hồ kia ra.
Lạc Thanh Chu nghe xong, vội vàng lấy ra tiểu Hỏa Hồ từ trong nhẫn chứa đồ, chăm chú bóp lấy cổ của nó, cảnh cáo nói:
- Chớ lộn xộn.
Tiểu Hỏa Hồ trợn tròn hai mắt, vừa nhe lên răng nanh muốn giãy dụa, đột nhiên cái mũi giật giật, tựa hồ ngửi được một cỗ mùi vị quen thuộc, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên cạnh, ngơ ngác một chút, đột nhiên hai con ngươi si mê, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.