Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1766. Bí mật (3)




Long nhi nhìn biểu lộ biến ảo trên mặt hắn, do dự nửa ngày, ánh mắt thấp thỏm nhìn trong cung điện một chút, đột nhiên thấp giọng nói.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nói:

- Bí mật gì?

Long nhi lại nhìn phía trước một chút, đột nhiên nhón chân lên, miệng kề gần sát lỗ tai của hắn, phun nhiệt khí, nói nhỏ:

- Tỷ tỷ rất xinh đẹp, rất đẹp...

Nói xong, lại nhịn không được mở ra miệng nhỏ, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một chút.

- Tê...

- Cắt.

Lạc Thanh Chu run nhẹ lên, không dám đẩy nàng.

Long nhi cắn xong, lại thấp giọng nói:

- Công tử có phải cũng không biết hay không?

Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía trước.

Thân thể Long nhi cứng đờ, cuống quít tách ra khỏi hắn, lo lắng bất an cúi đầu.

Thân ảnh xanh nhạt đứng tại cửa ra vào, an tĩnh nhìn bọn hắn, sau một lúc lâu, thản nhiên nói:

- Nàng tỉnh, ngươi giải thích cho nàng một chút, chỉ có thời gian một nén nhang.

Lạc Thanh Chu chấn động trong lòng, lập tức tiến vào cung điện.

Bên trên băng quan, tiểu Hỏa Hồ da lông hỏa hồng lúc này đã nhắm lại hai mắt, ngủ say.

Mà trong quan tài băng, Hoa Cốt lúc đầu ngủ say vậy mà mở hai mắt ra, khắp khuôn mặt đều là vẻ mặt mê mang.

Lạc Thanh Chu vừa mừng vừa sợ, đưa tay muốn mở ra băng quan, lại nhịn được, vội vàng xoay người hỏi:

- Nguyệt tỷ tỷ, nàng có thể nhìn thấy ta sao?

Thân ảnh xanh nhạt khẽ gật đầu:

- Có thể. Ta đã vận dụng công pháp, để một tia thần hồn của nàng về tới thân thể của mình, về tới hoàn cảnh quen thuộc của mình, nàng mới tỉnh lại. Bất quá, chỉ có một cơ hội này, ngươi cần nói với nàng rõ ràng, để nàng tạm thời tiếp nhận thân thể của Hỏa Hồ. Như thế này nàng mỗi lần tỉnh lại trong thân thể Hỏa Hồ, mới có thể tranh thủ để mình tỉnh dậy, mà không phải mỗi lần đều cảm thấy mình đang nằm mơ, mà mê man đi qua.

Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn, lập tức đưa tay gõ gõ băng quan, lập tức, lưng với Nguyệt tỷ tỷ cùng Long nhi, chậm rãi tháo xuống mặt nạ trên mặt.

- Thùng thùng!

Băng quan vang lên âm thanh thanh thúy.

Ánh mắt Hoa Cốt đờ đẫn chậm rãi di động, nhìn về phía hắn, trên mặt vẫn mang theo vẻ mờ mịt như cũ, nhưng sau một lúc lâu sau, cặp mắt của nàng đột nhiên dần dần trợn to.

Lạc Thanh Chu biết được nàng nhận ra mình, vội vàng dán vào băng quan nói:

- Hoa Cốt, ngươi đã tỉnh chưa? Ngươi biết ta là ai không?

Hoa Cốt lại mở to hai mắt nhìn hắn một hồi, động môi nói chuyện, đột nhiên phát ra âm thanh yếu ớt:

- Ừm... công, công tử...

Lạc Thanh Chu sợ nàng nghe không rõ mình nói chuyện, thân ảnh lóe lên, chui vào, giống như lần trước, nghiêng người, nằm ở bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp kia của nàng nói:

- Hoa Cốt, ngươi đừng sợ, tỉnh táo lại, chăm chú nghe ta nói, được không?

Hoa Cốt mở to hai mắt nhìn hắn, lông mi rung động, tựa hồ đang kinh ngạc hắn vậy mà nằm ở bên cạnh mình.

Chỉ gặp bờ môi nàng run nhè nhẹ, trong mắt tràn ra nước mắt sáng lấp lánh, tựa hồ nhớ tới chuyện trong cung ngày đó.

Lạc Thanh Chu cầm tay của nàng, nói khẽ:

- Ngươi nghe, ngươi không có chết, ta mang ngươi ra từ trong cung ra. Bất quá ngươi bị thương quá nặng, hồn phách của ngươi bị tách ra từ trong thân thể, ta... bằng hữu ta, nàng đưa ngươi hồn phách vào trong thân thể con tiểu hồ ly kia...

Nói đến đây, hắn chỉ chỉ tiểu Hỏa Hồ đang nằm ngủ ở phía trên băng quan.

Anh mắt Hoa Cốt quả nhiên nhìn về phía trên.

Lạc Thanh Chu dừng lại một hồi, chờ nàng nghe hiểu xong, lại nói khẽ:

- Ngươi tạm thời ở trong thân thể tiểu hồ ly kia, ở cùng một chỗ với thần hồn của nó. Ngươi đừng sợ nó, nó sẽ không tổn thương ngươi, ngươi mỗi ngày nhất định cố gắng cùng nó tranh đoạt quyền khống chế thân thể, dạng này ngươi mới có thể tỉnh lại, ngươi mới có thể nhìn thấy ta, mới có thể nói chuyện với ta. Còn có, nhục thân ngươi ở trong quan tài băng này, sẽ không hư hao, chờ đến lúc có cơ hội, ta sẽ giúp cho thần hồn ngươi một lần nữa trở lại nhục thân của mình…

- Đúng rồi, Hoa Cốt, vết thương trên mặt ngươi cũng đã không còn, ngươi nhìn...

Nói đến đây, hắn lập tức lấy ra một tấm gương từ trong nhẫn chứa đồ, đặt ở trước mặt của nàng, để nàng có thể nhìn thấy mình trong gương.

Hoa Cốt trợn to nhìn, thần sắc ngốc trệ.

Lạc Thanh Chu lại tới gần bên tai của nàng, nhẹ giọng lặp lại một lần những câu nói vừa rồi.

Bên ngoài băng quan.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn một hồi, xoay người, đi ra ngoài.

Long nhi cũng bận bịu đi theo ra ngoài, mặt mũi tràn đầy lấy lòng nói:

- Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại, dùng công pháp gì, vậy mà có thể làm cho thần hồn nàng phân ra một sợi, một lần nữa trở lại thân thể của nàng? Có thể dạy Long nhi không?

Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, nhìn về phía nàng nói: