Một bộ áo xanh, dáng người thon thả, tóc dài tới eo, tay cầm bảo kiếm, mặt mũi lãnh khốc, còn có... tựa hồ có chút không giống như trước đó? Nhìn kỹ, quả nhiên khác nhau, trước ngực rõ ràng trở nên càng thêm cao ngất thẳng tắp, cho dù so với quận chúa cũng không kém bao nhiêu....
Sư thúc thật hung.
Biểu lộ trên mặt nhìn thật hung!
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Sư thúc, ta đã nói xin lỗi...
Lệnh Hồ Thanh Trúc cầm kiếm, đứng ở một bên bể tắm, hai con ngươi lãnh khốc mà nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, nói:
- Đứng dậy, tiếp tục.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư thúc, ta cảm giác thân thể không quá dễ chịu, có thể là do tu luyện. Ta muốn thần hồn xuất khiếu, đi ra ngoài một chuyến.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu bị nàng nhìn có chút chột dạ, bất quá vẫn quyết định ăn ngay nói thật:
- Sư thúc, về sau ta và ngươi sẽ tu luyện kiếm pháp khác? Hắc Bạch kiếm pháp không quá thích hợp cho chúng ta.
Lệnh Hồ Thanh Trúc híp híp con ngươi:
- Làm sao không thích hợp?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư thúc, kiếm pháp có vài chiêu thức quá mức mập mờ, ngươi không có phát hiện sao?
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, ngữ khí chậm dần nói:
- Ta đổi một kiện thích hợp, trước đó buộc quá chặt... Hiện tại hẳn là không có vấn đề.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư thúc, không phải vấn đề này, là kiếm chiêu có vấn đề. Chúng ta lúc trước tu luyện, còn không có quen thuộc, có nhiều chỗ ta cũng tóm tắt. Thật ra đằng sau còn có một số chiêu thức, thời điểm xuất kiếm nhanh, không chỉ có muốn dắt tay cùng ôm eo, hơn nữa còn muốn dán vào rất gần, thậm chí càng cưỡi ở trên cổ, hoặc là chăm chú ôm cùng một chỗ từ phía sau... Không chỉ có muốn song kiếm hợp nhất, người cũng muốn hợp với bộ kiếm pháp kia, hẳn là kiếm pháp dành cho các đôi tình lữ tu luyện, cho nên, không quá phù hợp.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe xong, lại trầm mặc chỉ chốc lát, nói:
- Ta đã biết.
Nói xong, nàng không tiếp tục nói một câu, xoay người, đi ra động phủ, tiếng bước chân rất nhanh đi xa.
Lạc Thanh Chu nhìn cửa ra vào, ở lại một hồi, thở dài một hơi, thần hồn xuất khiếu.
Suy nghĩ Nguyệt tỷ tỷ còn đang ở bờ sông chờ hắn, tâm tình của hắn lập tức khá hơn.
Khi Thần hồn của hắn từ động phủ bay ra ngoài, nhìn thấy bên trên nham thạch chỗ vách đá có một thân ảnh đang cô độc đứng đấy.
Sườn núi gió lạnh thấu xương, bông tuyết bay lả tả.
Thân ảnh kia một bộ áo xanh, cầm trong tay tiêu ngọc, cô đơn đạp đất đứng ở nơi đó, đang nhìn mây mù trong vực sâu phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Thanh Chu bay tới phía sau của nàng, ngừng lại.
- Đi thôi, ta giúp ngươi nhìn.
Nàng thản nhiên nói, cũng không quay đầu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu dâng lên một cỗ cảm giác xấu hổ, nhưng vẫn không lưu lại, lập tức bay vào mây mù trước mặt, biến mất không thấy gì nữa.
Không bao lâu, vách đá vang lên một hồi tiếng tiêu nghẹn ngào.
…
Hàn giang, một thuyền lá cô đơn lênh đênh.
Bông tuyết bay lả tả, sương mù mông lung.
Thiếu nữ một bộ váy áo tuyết trắng an tĩnh đứng lặng ở đầu thuyền. Chỉ gặp nàng thân sáng như tuyết, tóc xanh như suối; mặt mày như vẽ, dung nhan giống như tiên, tuyệt mỹ vô song.
Nàng như một vòng trăng sáng trong đêm tối, thanh lãnh mà trong sáng phản chiếu ở trong nước, thành một phong cảnh đẹp nhất ở bên trong mảnh thủy vực này.
Gió lạnh vòng quanh người mà qua, bông tuyết vì đó nhẹ nhàng.
Cho dù là con cá trong nước cũng không nhịn được nhô đầu ra nhìn lén nàng một chút.
Nàng không giống người dưới nhân gian, giống như tiên trên trời, trắng trong, không nhiễm trần thế.
Thuyền cô độc trong đêm lạnh.
Nàng giống như một bức tượng đá, đứng ở mũi thuyền, đón gió tuyết, không nhúc nhích.
Không biết thời gian, không biết rét lạnh, không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu.
Trong nước cách đó không xa, một thân ảnh trốn ở nơi đó, ánh mắt xuyên thấu qua mặt nước, si ngốc nhìn nàng.
Mỗi khi đến lúc này, nàng đều chỉ dám đứng ở xa xa nhìn nàng, không dám tới gần, không dám lên tiếng, tựa hồ sợ quấy rầy nàng.
Sự mỹ lệ cùng tràn đầy tiên khí của nàng, tựa hồ chỉ nở rộ trong đêm tối không người.
Một khi có người xuất hiện, nàng sẽ dùng tầng ánh trăng mông lung mà băng lãnh kia giấu mình vào bên trong, ai cũng không nhìn thấy.
Nàng đến cùng đến từ chỗ nào? Đến cùng đang ẩn núp lấy cái gì?
Thân ảnh dưới mặt nước âm thầm suy đoán.
Đột nhiên, trong đêm tối cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh.
Mà lúc này, toàn thân đạo thân ảnh tuyết trắng trên thuyền nhỏ kia đột nhiên xuất hiện một tầng ánh trăng mông lung, bao phủ nàng ở bên trong.
- Nguyệt tỷ tỷ.
Một đạo âm thanh quen thuộc truyền đến.
Lập tức, đạo thân ảnh quen thuộc kia bay xuống trên thuyền nhỏ, đứng ở bên cạnh thân ảnh xanh nhạt, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết.