- Ầm! Ầm! Ầm!
Lít nha lít nhít quyền ảnh đột nhiên vừa đi vừa về va chạm ở giữa không trung, một cỗ khí lãng khổng lồ bay thẳng ra từ rừng trúc, bao phủ cả Kiếm Phong.
La Thường nhìn hai người đang kịch chiến, nói khẽ:
- Tử Hà, thực lực Lưu Ly cũng không chỉ những thứ này, nàng đang giúp đệ tử nhà ngươi, ngươi thấy được không?
Tử Hà tiên tử khẽ gật đầu:
- Thấy được.
La Thường quay đầu, nhìn về phía nàng nói:
- Vậy ngươi có ý nghĩ như thế nào?
Tử Hà tiên tử mỉm cười nói:
- La di, ngươi lần đầu tiên nhắc, ta đã đáp ứng. Lần trước ta sở dĩ từ chối, nguyên nhân cũng nói với ngươi, không phải ta không nguyện ý, cũng không phải Lăng Tiêu tông không nguyện ý, mà là hắn không nguyện ý. Ngươi cũng nhìn thấy, loại thiên phú này của Phi Dương, ta không dám buộc hắn, chuyện này cần chính hắn đồng ý.
Trên mặt La Thường lộ ra ý cười, rất tự tin nói:
- Yên tâm đi, không có người nào chống đỡ được mỹ mạo của Lưu Ly nhà ta. Chỉ cần nàng lấy xuống mạng che mặt, việc này lập tức sẽ hết thảy đều kết thúc.
Tử Hà tiên tử cười cười, nói:
- Hi vọng như thế.
Lệnh Hồ Thanh Trúc ở một bên bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Cũng không phải mỗi người đều sẽ bị mỹ mạo hấp dẫn. Mà nương tử trong nhà hắn cũng rất xinh đẹp.
La Thường nhìn nàng, mỉm cười chậm rãi nói:
- Thanh Trúc, Kiếm Phong ngươi không có nam nhân, cũng chưa từng tiếp xúc qua mấy nam nhân, ngươi không hiểu nam nhân. Nam nhân đều háo sắc, đều yêu mỹ nhân, vô luận là người tầng dưới chót nhất, hay là người cao cao tại thượng đều như thế. Mà hắn chính vào thời điểm tuổi nhỏ xúc động, không có khả năng nhịn được. Còn ngươi nói nương tử trong nhà hắn rất xinh đẹp, có lẽ hoàn toàn chính xác rất xinh đẹp, nhưng ở trước mặt Lưu Ly nhà ta, tuyệt đối không đáng nhắc tới.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh mặt, không nói gì thêm.
Chiến đấu trong sân tựa hồ đã sắp đến hồi kết thúc.
Lưu Ly đã không có lực để chống đỡ, thật vất vả khôi phục một chút nội lực cùng thể lực, lần nữa bị quyền mang theo lực lượng hung mãnh tiêu hao sạch sẽ.
- Oanh!
Lại một quyền qua đi.
Nàng trượt về sau, thân thể đột nhiên mềm nhũn, tựa vào bên trên đoạn trúc phía sau, eo nhỏ nhắn khẽ cong về sau, ép cong Thanh Trúc sau lưng, lại bị chậm rãi bắn lên.
Nàng thở hổn hển mở miệng nói:
- Ta không còn khí lực...
Lạc Thanh Chu thu hồi nắm đấm, cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Mặc dù ngọn lửa phần bụng tựa hồ vẫn như cũ vẫn còn, bất quá nóng rực đã giảm bớt đi rất nhiều, cỗ lực lượng ngo ngoe muốn động trong cơ thể cũng đều lắng xuống.
Hắn cảm giác thoải mái hơn.
Nhưng rất đáng tiếc, cũng không thể tiếp tục đột phá.
- Còn thiếu một chút.
La Thường nhìn một màn này, mặt tươi cười nói:
- Không vội, từ từ sẽ đến.
Nàng lập tức quay đầu hỏi:
- Tử Hà, ta có thể xem tướng mạo chân chính của hắn không?
Tử Hà tiên tử còn chưa nói chuyện, Lệnh Hồ Thanh Trúc ở một bên lập tức nói:
- La tông chủ, gia tộc bọn họ có quy định, chỉ có nương tử nhà hắn mới có thể nhìn tướng mạo chân chính của hắn. Nói cách khác, ai nhìn thấy tướng mạo của hắn, người đó sẽ muốn gả cho hắn.
La Thường kinh ngạc nói:
- Còn có loại quy củ kỳ quái này?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Đệ tử nhà ngươi không phải cũng thế à?
La Thường nghe vậy cười một tiếng, nói:
- Thanh Trúc, vậy ngươi xem qua tướng mạo chân thực của hắn chưa?
Lệnh Hồ Thanh Trúc không có trả lời.
Ánh mắt Tử Hà tiên tử cũng nhìn về phía nàng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lập tức mặt không thay đổi nói:
- Không có.
Đao tỷ ở một bên dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn nàng.
Nàng làm sao không biết?
Nếu như là thật, thế nàng....
- Sư phụ, sư thúc, ta trở về tu luyện.
Lạc Thanh Chu kìm nén không được vui sướng trong lòng, muốn mau đi trở về chia sẻ với Nguyệt tỷ tỷ.
Trên mặt Tử Hà tiên tử mang theo mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu lại chào hỏi Đao tỷ, nói:
- Sư tỷ, ta đi trước.
Mặc dù dựa theo quy củ hiện tại, hắn nên hô Đao sư muội, nhưng đã gọi quen sư tỷ đã, cứ gọi sư tỷ đi.
Hắn nhìn mỹ phụ dáng người nở nang trẻ tuổi một chút, thấy không biết, chỉ lễ phép nhẹ gật đầu, muốn rời đi.
La Thường đột nhiên mở miệng nói:
- Phi Dương, ngươi bắt đệ tử nhà ta đến luyện công, luyện qua liền muốn đi sao? Một câu cảm tạ cũng không có?
Lạc Thanh Chu lúc này mới nhớ tới, vội vàng hướng về phía thiếu nữ váy trắng chắp tay nói:
- Vị sư tỷ này, đa tạ.
Nói xong, chuẩn bị rời đi.
Tử Hà đột nhiên cười nói:
- Phi Dương, nàng gọi Lưu Ly, là Thánh nữ Tiên Vân các. Lần này tới Lăng Tiêu tông chúng ta, chuyên môn là tới tìm ngươi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía thiếu nữ kia.