Lệnh Hồ Thanh Trúc ở một bên đột nhiên lạnh lùng tiếp lời.
- Thế nhưng Sở Phi Dương quá xấu, mà tu vi cũng so ra kém Thánh nữ, coi như La tông chủ đồng ý, đoán chừng các trưởng lão khác của quý tông cũng sẽ không đồng ý, vị lão tổ kia của quý tông chỉ sợ càng sẽ không đồng ý. Đương nhiên, nếu như Lưu Ly tiên tử biết được chính là hắn, hẳn là cũng sẽ không đồng ý.
La Thường: - .....
Tử Hà mím môi một cái, lập tức nghiêm túc nói:
- Thanh Trúc, làm sao nói chuyện như thế với La di? Không biết lớn nhỏ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn phía trước, không nói gì thêm.
Ánh mắt của mấy người tiếp tục nhìn sang giữa sân.
Sau khi Lưu Ly ngã lăn trên đất, mặc dù năng lượng trong cơ thể Lạc Thanh Chu vẫn như cũ ngo ngoe muốn động, nhưng hắn vẫn nhịn được, dừng lại tại chỗ, chờ đợi nàng đứng dậy từ dưới đất.
Lưu Ly từ dưới đất đứng lên, bên trên váy áo tuyết trắng dính đầy bùn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, thở hổn hển nói:
- Ta không có nội lực, nếu ngươi còn muốn đánh, để cho ta nghỉ ngơi một hồi. Nếu ngươi không để cho ta nghỉ ngơi, ta liền nhận thua... Ta nhận thua, ngươi... ngươi hẳn là sẽ không đánh ta nữa chứ?
Lạc Thanh Chu gặp nàng quả nhiên mệt quá sức, ngay cả nói chuyện cũng cố hết sức, vội vàng chịu đựng xung động ra quyền nói:
- Vậy ngươi nhanh nghỉ ngơi, ta nhẫn một hồi, chờ một lúc lại đánh.
Lưu Ly: - .....
Đám người bên ngoài sân an tĩnh nhìn một màn này, đều có một loại cảm giác kỳ diệu không thể tưởng tượng.
Hai người một người áo trắng như tuyết, một người áo đen như đêm, lúc đầu thực lực chênh lệch cách xa, nhưng đánh nửa ngày, vậy mà lực lượng ngang nhau, mà cũng không có ý thương tổn đối phương, giữa hai người cũng chỉ có một câu đối thoại, lại mang theo một loại cảm giác đơn thuần cùng hài hòa không khỏi khiến người ta mỉm cười.
Trên mặt La Thường Bên ngoài sân mang theo ý cười, thấp giọng nói:
- Tử Hà, nhìn, hai người rất xứng đôi đây.
Tử Hà tiên tử mỉm cười, nói:
- La di, để chính bọn hắn quyết định đi, chúng ta cũng không cần nhúng tay.
La Thường nhìn thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của thiếu niên kia, nói:
- Lời tuy nói như vậy, nhưng ngươi nhìn, hai người bọn họ xứng đôi hài hòa, chúng ta vẫn phải thỉnh thoảng cho thêm một mồi lửa.
Nàng lập tức lại khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói:
- Nếu tướng mạo thiếu niên này có thể đẹp hơn một chút, vậy thì hoàn mỹ...
Tử Hà tiên tử cười cười, không nói gì thêm, ánh mắt cũng nhìn về phía tên thiếu niên kia.
Lúc này, Lưu Ly trong sân đột nhiên nhìn thiếu niên trước mắt nói:
- Đúng rồi, ngươi còn không có nói cho ta tên của ngươi đây? Còn có, ngươi hẳn là đeo mặt nạ? Quả đấm của ta mặc dù nhỏ, nhưng rất nặng, đánh nhiều lần lên mặt của ngươi, ngươi cũng không có mặt mũi bầm dập, cho nên, ngươi khẳng định mang mặt nạ.
Lập tức nàng lập tức lại nói:
- Được rồi, ta cũng đeo khăn che mặt.
Giữa sân đột nhiên lần nữa yên tĩnh im ắng.
Bông tuyết im ắng bay xuống.
Trên người của hai người vờn quanh kình phong, một mảnh cũng không có rơi xuống.
Lạc Thanh Chu không có trả lời vấn đề của nàng.
Nàng cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Lại qua một lát.
Nắm đấm Lạc Thanh Chu nắm chặt khẽ run, toàn thân khô nóng khó chịu, hỏi:
- Có thể đánh được chưa?
Lưu Ly vẫn như cũ có chút thở hổn hển, nhìn hắn nói:
- Ta có thể nhận thua không?
Lạc Thanh Chu rất khó chịu mà nói:
- Đừng, lại để cho ta đánh mấy quyền.
Lưu Ly: - ...
Lạc Thanh Chu cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận, chỉ đành phải nói:
- Coi như ta nợ ngươi.
Nói rồi, bên trên nắm đấm của hắn đột nhiên sáng lên quyền mang màu vàng kim.
Lập tức ‘Oanh’ đánh ra một quyền, đánh về phía trên mặt đất mà phòng nhỏ trước đó tọa lạc, quyền mang màu vàng kim bắn nhanh mà ra, lập tức đánh mặt đất nổ tung ra một cái hố to.
Toàn bộ Kiếm Phong, tựa hồ cũng đột nhiên chấn động.
Lưu Ly gặp một màn này, lập tức quay đầu nhìn về phía bên ngoài sân hô:
- Sư phụ….
La Thường tươi cười nói:
- Ngươi đoán hắn là ai?
Lưu Ly nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng đột nhiên khẽ động, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt.
La Thường đầy mặt ý cười, không nói gì thêm.
- Xoạt!
Song quyền của Lưu Ly lóe lên ánh sáng nói:
- Tới đi.
- Oanh!
Vừa dứt lời, Lạc Thanh Chu sớm đã nghẹn khó chịu đến cực điểm lập tức đánh tới một quyền, không chút lưu tình.
Lưu Ly cũng giơ lên nắm đấm của mình.
Nắm đấm màu vàng óng cùng nắm đấm trắng nõn lại một lần nữa nặng nề mà đánh vào nhau.
Thân thể mềm mại của Lưu Ly chấn động, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
thân thể Lạc Thanh Chu cũng chấn động, mũi chân chạm đất, toàn bộ thân thể trượt về phía sau.
Lập tức, thân ảnh hai người lóe lên, lần nữa đánh vào nhau.