Tử Hà tiên tử nói:
- Liếc thấy trúng, La di, có vấn đề sao?
La Thường cười cười, nói:
- Không có vấn đề, đây là việc nhà của Lăng Tiêu tông ngươi, ta có thể có vấn đề gì. Bất quá, ta vẫn còn muốn nói một câu, ngươi là tông chủ Lăng Tiêu tông, đệ tử duy nhất của ngươi, không chỉ là đệ tử của riêng ngươi, còn là mặt mũi của Lăng Tiêu tông các ngươi, về sau thậm chí sẽ tranh đấu vị trí Tông chủ của Lăng Tiêu tông các ngươi. Cho nên, Tử Hà, ngươi nên thận trọng.
Tử Hà tiên tử cười nói:
- Ta lần sau sẽ thận trọng. Còn lần này, cũng không có biện pháp, xấu chút đần chút cũng không sao, nghe lời là được.
La Thường nhún vai, không tiếp tục nhiều lời, đưa mắt nhìn qua tiếp tục xem cuộc chiến ở giữa sân.
Mỗi một quyền của Lạc Thanh Chu cùng thiếu nữ váy trắng kia đều đụng vào nhau, không riêng năng lượng trong cơ thể hắn tiêu hao cực nhanh, nội lực bên trong đan hải của thiếu nữ váy trắng cũng đang nhanh chóng tiêu hao.
Hai người trọn vẹn đánh nửa canh giờ, vẫn không có ngừng.
Thiếu nữ váy trắng vốn định dừng lại trò chuyện, hoặc dùng chiêu thức khác, dù sao cũng là luận bàn, không cần thiết liều mạng, nhưng Lạc Thanh Chu cũng không có cho nàng bất cứ cơ hội nào.
Một khi nàng chuẩn bị dừng lại, nắm đấm của Lạc Thanh Chu liền hung mãnh đập tới, không phải nện mặt của nàng, chính là nện ngực của nàng, nàng cũng chỉ có thể bị động xuất kích.
Lại nửa canh giờ qua đi.
Bốn phía đã là một mảnh hỗn độn, gian phòng nhỏ kia đã sớm biến mất không thấy gì nữa, bốn phía rừng trúc, đa số cũng đều sụp đổ.
Trên trán thiếu nữ váy trắng bắt đầu xuất hiện mồ hôi, váy áo tuyết trắng trên người cũng bị mồ hôi có chút thấm ướt, đồng thời, tim đập rộn lên, trong mũi thở dốc cũng nhanh hơn, trên gương mặt che ở bên trong mạng che mặt bắt đầu xuất hiện hai vết nóng đỏ.
Mặc dù nàng có tu vi cao, cũng không chịu được chiến đấu cường độ cao một canh giờ liên tục không ngừng.
Đối phương cơ hồ mỗi một quyền, mỗi một chiêu, đều vô cùng hung mãnh, không lưu tình chút nào, nàng mặc dù tiếp thành thạo điêu luyện, nhưng cũng sẽ tiêu hao lượng lớn nội lực cùng thể lực.
Lúc này, nội lực bên trong đan hải của nàng đã tiêu hao hơn phân nửa.
Nhưng đối phương tựa hồ vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại, nàng không còn nhường cho, ngay khi đối phương lại đánh tới một quyền, nàng toàn lực đánh ra một quyền.
- Oanh!
Một tiếng bạo hưởng.
Lạc Thanh Chu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, chật vật ngã xuống trên mặt tuyết ngoài mấy chục thước, lại trượt về sau một khoảng cách mới ngừng lại.
Thiếu nữ váy trắng lúc này mới thu quyền mở miệng nói:
- Vị sư huynh này, hôm nay luận bàn, đến đây...
- Oanh!
Không đợi nàng nói xong, thiếu niên trên đất đột nhiên lần nữa nhào tới, lại trực tiếp đánh ra một đạo quyền mang to lớn màu vàng kim.
Kim sắc quyền mang trong nháy mắt từ trên nắm tay bay ra, bắn nhanh đến trước mặt nàng, mang theo một cỗ khí thế đáng sợ.
Con ngươi thiếu nữ váy trắng co rụt lại, vẫn như cũ không tránh không né, một quyền đánh tới.
Một tiếng bạo hưởng, đinh tai nhức óc.
Quyền mang màu vàng kim đột nhiên nổ tung lên trước người nàng, khí lãng khổng lồ thổi tung mái tóc dài cùng váy trắng của nàng, cũng thiếu chút thổi bay mạng che mặt trên mặt nàng.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Đúng vào lúc này, thiếu niên kia lại liên tục không ngừng mà đánh ra càng nhiều màu quyền mang vàng kim.
Thiếu nữ váy trắng có chút nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ tức giận, thân ảnh lóe lên, xuyên qua những quyền mang khí thế hung hăng kia, trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn, lập tức ra một quyền đánh tới ngực hắn.
Lạc Thanh Chu tránh cũng không thể tránh, song quyền chắn ở trước ngực ngăn cản.
- Ầm!
Nắm đấm của thiếu nữ áo trắng nặng nề mà đập vào bên trên hai cổ tay của hắn, lại một lần nữa đập hắn bay ra ngoài.
Lạc Thanh Chu lại một lần chật vật ngã xuống bên trong đất tuyết, khí huyết trong cơ thể lập tức cuồn cuộn, hầu miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Đao tỷ cách đó không xa lập tức giật mình.
Thiếu nữ váy trắng dừng ở tại chỗ, thu hồi nắm đấm, mở miệng nói:
- Vị sư huynh này, ngươi thật sự lợi hại, mà nội lực của ngươi tựa hồ cũng khác hẳn với người thường, bất quá ngươi dù sao chỉ là cảnh giới Đại Võ Sư sơ kỳ, tiếp tục đánh xuống, cũng không phải...
- Oanh!
Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại đập tới phía nàng một quyền.
Thiếu nữ váy trắng ngừng lại lời nói, một quyền nghênh đón.
- Ầm! Ầm! Ầm!…
Lạc Thanh Chu lần này ra quyền, vẻn vẹn mấy giây, đã đánh ra mấy trăm quyền!
Giờ khắc này, tất cả năng lượng bên trong huyệt khiếu trong cơ thể hắn đều bộc phát ra, giống như thuỷ triều tuôn đến song quyền.
Mặc dù toàn thân bị thiếu nữ này đánh đến đau đớn, nhưng trong cơ thể hắn phá lệ sảng khoái, mà lại là càng đánh càng sảng khoái.