Lần này, thân thể Lạc Thanh Chu chấn động, trực tiếp bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài.
Hắn rơi vào nơi hơn mấy chục mét trong rừng trúc, thân thể đập vào cây trúc bắn ra, thân ảnh lần nữa lóe lên, vọt tới.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Hắn liên tiếp đánh ra mấy trăm đạo quyền ảnh, lít nha lít nhít, trong nháy mắt bao phủ thiếu nữ váy trắng ở trong đó.
Mà con ngươi thiếu nữ váy trắng vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Thân ảnh tuyết trắng nhẹ nhàng nhanh chóng, tới lui tự do ở bên trong nắm đấm to lớn mà hung mãnh, hai nắm đấm cũng hóa thành lít nha lít nhít quyền ảnh, vờn quanh thân.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy trăm nắm đấm như sấm nổ đánh vào nhau, bạo phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Đồng thời, khí lãng như dòng lũ, mãnh liệt khuếch tán ra ngoài.
Thanh trúc xung quanh nhao nhao bị xung kích cong hết thân xuống, có vài cây trực tiếp ‘Ken két’ bị bẻ gãy.
Đồng thời, phòng nhỏ của Đao tỷ cách đó không xa trực tiếp bị hất bay ra ngoài.
Đao tỷ thì cuống quít chạy đến đằng sau Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Tô Phong Tô Vũ cũng đều đứng ở sau lưng Lệnh Hồ Thanh Trúc, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn trận chiến đấu này.
Trước người Lệnh Hồ Thanh Trúc xuất hiện một lồng ánh sáng màu xanh thật mỏng, bảo hộ bốn người ở đằng sau.
Khí lãng hung mãnh đánh tới, lồng ánh sáng chỉ như gió nhẹ thổi mặt hồ, nhẹ nhàng tạo nên một tia gợn sóng.
Hai người cũng không có mánh khóe gì, khẩn thiết đối kích, chiêu chiêu hung mãnh.
Thiếu nữ váy trắng nhìn tinh tế đơn bạc, nắm đấm nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ nhàng, nhưng đối đầu với Kim Cang Quyền hung mãnh của Lạc Thanh Chu, lại không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào, ngược lại là Lạc Thanh Chu mỗi khi đối đầu một quyền, đều sẽ bị chấn lui về phía sau.
Đao tỷ gặp một màn này, không khỏi hỏi:
- Sư phụ, nữ tử kia là ai? Lợi hại như thế.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hai người chiến đấu, cũng không trả lời.
Tô Vũ ở một bên, nhỏ giọng nói:
- Đao sư muội, người kia gọi Lưu Ly, là Thánh nữ Tiên Vân các, lần này tới là thông gia cùng Lăng Tiêu tông chúng ta. Mà đối tượng nàng thông gia, chính là….
Nói đến đây, nàng nhìn sư phụ nhà mình một chút, gặp nàng cũng không ngăn cản, sau đó hạ giọng nói:
- Chính là Sở sư đệ.
Vừa nghe lời này, mặt mũi Đao tỷ lập tức tràn đầy ngạc nhiên.
Nàng một lần nữa nhìn về phía hai người chiến đấu trong sân, nhìn về phía thân ảnh tuyết trắng kia, sửng sốt một hồi, thấp giọng hỏi:
- Sư tỷ, Sở Phi Dương biết không?
Tô Vũ thấp giọng nói:
- Sở sư đệ còn giống như không biết nàng là ai. Sư phụ tựa hồ cố ý muốn hai người bọn họ đánh nhau một trận.
Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy nghi hoặc, lại không dám nhiều lời.
Lúc này, chiến đấu trong sân không chỉ không có dấu hiệu ngừng, ngược lại càng ngày càng kịch liệt.
Lạc Thanh Chu ra quyền, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng hung mãnh.
Toàn thân hắn giống như có được lực lượng dùng mãi không hết, khẩn thiết hung mãnh, chiêu chiêu bộc phát, mỗi lần bị đánh lui ra phía sau, lập tức lại xông tới.
Mà thiếu nữ váy trắng rõ ràng thực lực mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, mỗi một chiêu đều dễ dàng ứng phó, thành thạo điêu luyện.
Hai người đánh nhau, tự nhiên đưa tới động tĩnh rất lớn.
Chẳng biết lúc nào, Tử Hà tiên tử cùng Các chủ Tiên Vân các La Thường cùng đi đến nơi này.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hai người một chút, phân phó Tô Phong sau lưng:
- Đóng lại cổng vào, không cho phép những người khác đi lên.
Tô Phong đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi.
Tử Hà tiên tử cùng La Thường nhìn một màn hai người kịch chiến, tựa hồ cũng không thấy quá kinh ngạc.
Trên mặt La Thường lộ ra ý cười, hỏi:
- Thanh Trúc, làm sao đột nhiên đánh nhau?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hai thân ảnh đang khẩn thiết tương giao kia, mặt không thay đổi nói:
- Không biết.
La Thường nhìn về phía Tử Hà tiên tử bên cạnh, hỏi:
- Tử Hà, thiếu niên kia chính là đệ tử kia của ngươi?
Tử Hà tiên tử khẽ gật đầu. Ánh mắt của La Thường một lần nữa nhìn về phía thiếu niên đang ra quyền hung mãnh giữa sân, cười nói:
- Thực lực nhìn vẫn được, chỉ là tu vi có chút thấp, tướng mạo, cũng có chút khó coi….
Lệnh Hồ Thanh Trúc lườm nàng một chút, không nói gì.
La Thường lại nhìn một hồi, lắc đầu, nói:
- Tử Hà, mới đầu các ngươi từ chối, ta còn tức giận bất bình, muốn đến tranh thủ một chút, bây giờ thấy đệ tử này của ngươi.... Ha ha, hôn sự này coi như xong đi. Coi như ta đồng ý, đoán chừng các trưởng lão khác trong tông môn cũng sẽ không đồng ý, vị lão tổ kia của chúng ta càng sẽ không đồng ý. Đương nhiên, nếu như Lưu Ly biết được chính là hắn, đoán chừng cũng sẽ không đồng ý.
Trên mặt Tử Hà tiên tử vẫn như cũ duy trì mỉm cười, nói:
- Quên đi, nghe La di.
La Thường nhíu mày, nói:
- Ngươi thế nào chọn trúng hắn?