Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1752. Nguyệt tỷ tỷ: Có người nhìn lén ngươi (3)




Nói đến đây, nàng có chút cau mày nói:

- Đáng tiếc đại sư tỷ ngươi Cung Băng không ở đây, bằng không, tự nhiên sẽ hảo hảo giáo huấn nàng một trận.

Lạc Thanh Chu lập tức nắm chặt nắm đấm nói:

- Sư thúc, mở cửa nhanh, ta đi xem một chút.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn nói:

- Ngươi đừng xúc động, nàng không chỉ là tu vi Đại Võ Sư hậu kỳ, hơn nữa còn biết các loại công pháp và vũ khí, cho dù ngươi đi, cũng không phải đối thủ. Chúng ta trước nén giận đi, ta sẽ đi điều giải một chút, sẽ giúp sư tỷ của ngươi xin lỗi nàng, hẳn là không sao.

Nói xong, mở cửa động ra.

Tô Vũ đứng ở ngoài cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng một chút, không dám lại nói tiếp. Bởi vì nàng nghe được hết cuộc nói chuyện vừa rồi.

- Sưu!

Ai ngờ đúng vào lúc này, một thân ảnh đột nhiên lướt qua bên cạnh hai người, trong nháy mắt biến mất trong gió tuyết phía ngoài.

Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng tại cửa ra vào, một mặt bình tĩnh.

Tô Vũ nhịn không được hỏi:

- Sư phụ, tại sao phải lừa gạt Sở sư đệ? Ngài muốn Sở sư đệ đi đánh với nàng một trận à? Thế nhưng Lưu Ly tiên tử thật là cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ, Sở sư đệ khẳng định không phải đối thủ, còn có, nghe nói Lưu Ly tiên tử cùng Sở sư đệ sắp đính hôn, nếu bọn hắn đánh nhau, chỉ sợ….

Lệnh Hồ Thanh Trúc thản nhiên nói:

- Đi thôi, đi xem một chút.

Trong mắt nàng lóe ra tia sáng thâm thúy, lại phức tạp nói:

- Không biết là trùng hợp, hay là hắn thật sự có đại khí vận...

Rừng trúc, phòng nhỏ.

Bông tuyết bồng bềnh, lá rụng rền vang.

Lúc này, hai thân ảnh nữ tử đang nhanh chóng tới lui, kịch liệt giao thủ trên đất trống trước nhà.

Đao khí tung hoành, kiếm ảnh trùng điệp.

Tuyết đọng cùng lá trúc trên đất văng tứ phía trong lúc hai người đánh nhau.

Bông tuyết bay xuống cũng bị xoáy theo, bay múa quấn xung quanh hai người.

Một người người mặc trang phục màu đen, tóc bạc buộc thành đuôi ngựa, dáng người cao gầy, hai chân thon dài, trong tay cầm một thanh đại đao, ánh mắt kiên nghị mà tỉnh táo, chiêu thức hung mãnh mà lăng lệ.

Một người thì mặc váy áo tuyết trắng, mặt mang sa mỏng, dáng người tinh tế mà yểu điệu, tóc đen như thác nước rối tung sau lưng, nắm trong tay một thanh Thanh Phong kiếm phổ thông, ánh mắt thanh tịnh mà yên tĩnh, chiêu thức nhẹ nhàng mà mau lẹ.

Hai người một đao một kiếm, tới tới lui lui trong gió tuyết, giống như lực lượng ngang nhau.

Nhưng thiếu nữ váy trắng, rõ ràng còn lưu lực, cho dù đối mặt với chiêu thức hung mãnh của đối phương cũng nhẹ nhõm ứng đối, thành thạo điêu luyện.

Lại qua mấy chiêu.

Thiếu nữ váy trắng chém ra một kiếm đến đại đao, nhịn không được mở miệng nói:

- Vừa rồi ta gặp ngươi dùng tay xuất đao, làm sao không dùng?

Nhưng đối phương cũng không để ý tới, đại đao trong tay vẫn như cũ chiêu chiêu hung mãnh chém tới nàng.

Thân ảnh thiếu nữ váy trắng lóe lên, xuyên qua đao ảnh, xuất hiện ở bên cạnh của nàng, một kiếm đâm về phía cổ họng của nàng, tinh chuẩn dừng ở trước cổ của nàng.

Đang muốn nói chuyện, sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ khí lãng nóng rực.

Thiếu nữ váy trắng khẽ động trong lòng, còn chưa quay người, trở tay đâm ra một kiếm, mũi kiếm ‘Ông’ một tiếng, sáng lên một đạo kiếm mang.

- Oanh!

Nắm đấm kia thế tới hung mãnh, trong nháy mắt đánh nát kiếm mang, nặng nề mà đánh vào trên mũi kiếm của nàng.

Kim quang lấp lóe!

Bảo kiếm đột nhiên khẽ cong, lập tức Két một tiếng bị bẻ gãy.

Mà dư thế nắm đấm kia chưa suy giảm, ngay sau đó đã đánh tới ngực nàng, vẫn hung mãnh như cũ.

Hai con ngươi thiếu nữ váy trắng nhíu lại, không lùi không tránh, cũng nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh tới.

Nắm đấm màu vàng óng cùng nắm đấm màu trắng, ‘Oanh’ một tiếng, nặng nề mà đánh vào nhau.

Một tiếng vang vọng đinh tai nhức óc vang lên.

Khí lãng nổ tung, bông tuyết lá rụng bốn phía trong nháy mắt bị hất bay ra ngoài.

Thân thể hai người đều chấn động.

Chủ nhân của nắm đấm màu vàng ‘Vụt vụt vụt’ lui về phía sau mấy bước, một cước dẫm lên trên mặt đất, lại giẫm lên tuyết đọng trượt về sau vài mét mới ngừng lại.

Mà thiếu nữ váy trắng thì đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Giữa sân yên tĩnh mấy tức, Đao tỷ đang muốn mở miệng, âm thanh của Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên từ trong rừng trúc truyền đến:

- Đao Linh, ngươi lui ra, để sư huynh ngươi luận bàn với nàng.

Đao Linh nghe vậy giật mình, không nói gì thêm, thu hồi đao, thối lui đến đằng sau.

Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm, đưa mắt nhìn thiếu nữ mang theo mạng che mặt trước mắt, năng lượng bên trong huyệt khiếu trong cơ thể đều mãnh liệt mà ra, tuôn xuống cánh tay.

- Xoạt!

Trên nắm tay lấp lóe kim quang, xuất hiện một tầng quyền sáo màu vàng kim.

Thiếu nữ váy trắng đứng trong tuyết, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Hai người đều không nói gì, thân ảnh lóe lên, hai nắm đấm lại nằng nặng đánh vào nhau.