Trưởng Tôn Thị cũng quay đầu nhìn sang.
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Có ít người, mặt ngoài cung cung kính kính, biểu hiện cương trực công chính, ai biết sau lưng hắn sẽ làm chuyện bẩn thỉu gì. Bệ hạ nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, vẫn là phải tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ hơn lại làm quyết định.
Nam Cung Dương cười nói:
- Nếu là người khác, trẫm khẳng định sẽ suy nghĩ thêm một chút. Bất quá Lạc khanh, hắn là người hoàng tỷ tự mình giúp trẫm chọn lựa, hoàng tỷ từ nhỏ đến lớn đều mạnh hơn trẫm, chọn lựa người tự nhiên không sai được. Trẫm tin tưởng hoàng tỷ, tự nhiên, cũng tin tưởng Lạc khanh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không nói gì thêm.
Lúc này, Trưởng Tôn Thị từ trên ghế đứng lên, cười nói:
- Tốt, bệ hạ, Hỏa Nguyệt, đồ ăn đều sắp lạnh, các ngươi dùng bữa trước đi. Mẫu hậu hơi mệt chút, đi về trước nghỉ ngơi.
Nam Cung Dương vội vàng đỡ lấy nàng nói:
- Mẫu hậu, không cùng dùng bữa sao?
Trưởng Tôn Thị ôn nhu vỗ vỗ tay của hắn nói:
- Mẫu hậu sớm đã dùng qua, Hỏa Nguyệt vừa trở về, tỷ đệ hai người các ngươi đã lâu không có gặp mặt, hảo hảo ở cùng một chỗ ăn một bữa cơm, trò chuyện chuyện biên cảnh, mẫu hậu ở chỗ này, các ngươi cũng không tiện nói ra. Cứ để Lạc khanh bồi tiếp các ngươi đi, mẫu hậu về trước nghỉ ngơi.
Nam Cung Dương nói:
- Vậy hài nhi đưa ngài ra ngoài.
Trưởng Tôn Thị nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu vội vàng khom người nói:
- Cung tiễn Thái hậu.
Trưởng Tôn Thị nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy hiền lành nói:
- Lạc khanh, sau này về nhà đi học cho giỏi, sang năm tranh thủ thi giành thứ hạng tốt, đến lúc đó hảo hảo phụ tá Hoàng đế. Ngươi không lớn hơn Hoàng đế mấy tuổi, về sau cùng Hoàng đế vừa là thần vừa là thầy, cũng vừa là thần vừa là bạn, cùng một chỗ cần cù chăm chỉ vì nước vì dân, truyền đi cũng là những lời ca tụng.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Thần nhất định ghi nhớ.
Trưởng Tôn Thị nhẹ gật đầu, được Hoàng đế trẻ tuổi cùng cung nữ chen chúc, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Lúc Trưởng Tôn Uyển Nhi đi qua bên cạnh, nhìn hắn một chút, có chút cúi đầu nói:
- Lạc công tử, về sau có cơ hội, Uyển nhi lại thỉnh giáo ngươi. Đêm nay Uyển nhi thua tâm phục khẩu phục, tài hoa của công tử, Uyển nhi tin phục từ đáy lòng, hi vọng về sau còn có cơ hội gặp mặt công tử.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt:
- Uyển nhi cô nương nói quá lời.
Trưởng Tôn Uyển Nhi lại nhìn hắn một chút, chậm rãi rời đi.
Trong phòng an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào, lại quay đầu, đối mặt với ánh mắt của Trưởng công chúa.
Hai người giao tiếp bằng ánh mắt, yên tĩnh im ắng, cũng không nói chuyện.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu đứng hầu.
Không bao lâu.
Nam Cung Dương được thái giám, cung nữ chen chúc từ bên ngoài trở về, cười nói:
- Hoàng tỷ, đến, ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Lập tức lại nói:
- Lạc khanh, ngươi cũng ngồi.
Lạc Thanh Chu vừa muốn chối từ, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lạnh giọng nói:
- Bệ hạ, nếu hắn là thần, thì muốn tuân thủ quy củ. Thần cùng quân, có thể nào bình khởi bình tọa*?
*đứng lên ngồi xuống đều bằng như nhau, chỉ người có địa vị quyền lực ngang nhau.
Nam Cung Dương nhìn nàng một cái, cười cúi đầu nói:
- Hoàng tỷ dạy phải.
Lập tức đi đến trước bàn, phân phó nói:
- Lạc khanh, ngươi đến rót rượu cho trẫm và hoàng tỷ. Như thế nào?
Lạc Thanh Chu đi qua, bưng lên chén rượu ấm nói:
- Thần thụ sủng nhược kinh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi đến trước bàn ngồi xuống.
Nam Cung Dương cười cười, cũng ngồi xuống.
Lạc Thanh Chu vừa rót xong một chén rượu cho hắn, hắn ta đưa tay lấy đi, đột nhiên đổ rơi chén trên mặt đất. Chén rượu vỡ vụn, rượu văng khắp nơi, tung tóe ẩm ướt giày của hắn ta.
Lý Quý thấy thế, vội vàng tới quỳ trên mặt đất, quơ tay áo của mình, chuẩn bị lau.
Ai ngờ Nam Cung Dương tung một cước đá hắn ngã văng ra, lại nâng tay lên, ‘Ba’ tát hắn một bạt tai, dựng thẳng lông mày cả giận nói:
- Cẩu nô tài, con mắt ngươi bị mù, hay là câm miệng rồi? Lạc khanh một giới thư sinh yếu đuối, vừa tới trong cung phụng dưỡng, không biết rót rượu, có thể hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Lạc khanh rót đầy như thế, ngươi cũng không biết nhắc nhở một chút? Trẫm tay trơn, ngươi cũng không biết lập tức bò qua đón lấy? Mắt mù ngu xuẩn, cần ngươi để làm gì?
Lý Quý lập tức bị dọa đến mặt như màu đất, quỳ gối dập đầu như giã tỏi, liều mạng nhận sai.
Mặt mũi Nam Cung Dương tràn đầy âm lệ, lại ra một cước đá vào trên mặt hắn, lại đạp hắn nằm trên đất, cả giận nói:
- Cút ra ngoài.
Lý Quý lộn nhào, lui ra ngoài.
Nam Cung Dương quay mặt lại, tươi cười đầy mặt, nói:
- Lạc khanh, không cần để ý tới nô tài kia, rót rượu đi.