- Nếu ngươi thắng, trẫm phong ngươi làm ngự tiền thư đồng, về sau có thể bất cứ lúc nào tiến cung. Đến lúc đó Thái Khang thịnh yến, ngươi cũng tới tham gia, làm vẻ vang cho Đại Viêm ta.
Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, chắp tay nói:
- Đa tạ Thánh thượng, tại hạ vừa hay suy nghĩ một bài, là làm thơ về Thái Sơn.
Trưởng Tôn Thị ánh mắt phức tạp nói:
- Thái Sơn chính là đứng đầu ngũ nhạc Đại Viêm đế quốc ta, lúc trước khi bản cung còn bé, may mắn đi qua một lần, đích thật đẹp như tiên cảnh. Lạc khanh, hi vọng ngươi sẽ không để cho bản cung thất vọng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thái hậu nói như vậy, tại hạ sợ hãi.
Nam Cung Dương ở một bên cười nói:
- Sợ cái gì, đọc đi. Cho dù làm không tốt, Thái hậu cũng sẽ không trừng phạt ngươi.
Trưởng Tôn Thị cũng cười nói:
- Lạc khanh, không cần khẩn trương, bản cung cũng chỉ biểu lộ cảm xúc, ngươi cứ việc đọc đi.
Trưởng Tôn Uyển Nhi lúc này tựa hồ cũng đã có nghĩ sẵn trong đầu, ánh mắt cũng nhìn lại.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, cao giọng thì thầm:
- Ðại Tông phù như hà? Tề Lỗ thanh vị liễu. Tạo hoá chung thần tú,
Âm dương cát hôn hiểu. Ðãng hung sinh tằng vân, Quyết tý nhập quy điểu. Hội đương lăng tuyệt đính, Nhất lãm chúng sơn tiểu.
(* Núi Ðại Tông như thế nào?
Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Tạo hoá hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó,
Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm.
Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé - Trông núi (Thái Sơn trông thế nào) của Đỗ Phủ
- Bài này làm khi Đỗ Phủ đến Lạc Dương, thi hỏng rồi đi chơi Tề, Triệu trong khoảng năm 736-740. Trung Quốc có năm ngọn núi cao (ngũ nhạc), ở đây là núi Thái Sơn.)
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên nhìn về phía hắn.
Trong phòng, yên tĩnh một lát.
Trưởng Tôn Thị nghe xong, vẻ mặt hốt hoảng, miệng lầm bầm thì thầm:
- Tạo hóa Chung Thần Tú, âm dương cát hôn hiểu.... Ðãng hung sinh tằng vân, Quyết tý nhập quy điểu....
Trong óc của nàng giống như hiện ra từng bức họa khi còn bé trèo lên trên Sơn Nhạc nguy nga, nhìn thấy hùng vĩ tú lệ kia.
Trưởng Tôn Uyển Nhi ở một bên nhỏ tiếng lặp lại đọc mấy lần:
- Đứng trên đỉnh phong nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp.....
Nàng đột nhiên khom người xá dài, ánh mắt phức tạp nói:
- Thơ này của Lạc công tử lấy chữ ‘Nhìn’ bên trong đề để quản lý chung toàn đất trời, câu câu viết nhìn núi, nhưng thông thiên cũng không chỉ là một chữ ‘Nhìn’ , mà có thể cho người cảm giác thân lâm kỳ cảnh, có thể nói là tinh diệu kỳ tuyệt, triết lý sâu xa, làm cho người vỗ tay tán dương. Lạc công tử đại tài, Uyển nhi không bằng.
Trưởng Tôn Thái hậu cũng gật đầu tán dương:
- Đích thật là thơ hay, tài hoa của Lạc khanh khiến bản cung mở rộng tầm mắt, quả nhiên không hổ là người bệ hạ cùng Hỏa Nguyệt đều nhìn trúng.
Lập tức nhìn về phía Nam Cung Dương, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói:
- Bệ hạ, có thể có Lạc khanh làm bạn đọc sách với ngươi, bản cung an tâm.
Nam Cung Dương tươi cười nói:
- Lạc khanh nghe phong.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, rửa tai lắng nghe.
Nam Cung Dương nói:
- Trẫm hôm nay phong ngươi làm ngự tiền thư đồng, về sau có thể bất cứ lúc nào tiến cung, bồi trẫm đọc sách nói chuyện.
Lập tức lại phân phó đến cửa ra vào.
- Lý Quý, đi thông báo một chút, về sau Lạc khanh có thể tự do ra vào trong cung, không thể ngăn cản, không cần soát người.
- Vâng, bệ hạ!
Lý Quý đáp ứng, lập tức khom người rời khỏi, mí mắt nhảy lên không ngớt.
Lạc Thanh Chu cúi đầu tạ ơn, lại nói:
- Đa tạ Thánh thượng ân trọng, chỉ là thần sang năm liền muốn tham gia thi Hội, mỗi ngày đều vội vàng đọc sách, làm chuẩn bị cho khảo thí, có khả năng không thể thường xuyên tiến cung phụng dưỡng Thánh thượng.
Nam Cung Dương cười nói:
- Mẫu hậu, hoàng tỷ, thấy không, người đọc sách, chính là thanh cao cao ngạo, hỏng đầu óc. Nếu là người khác, ước gì mỗi ngày đến bên người trẫm lấy lòng nịnh bợ, để cầu sang năm thi Đình có thể để trẫm thiên vị hắn. Các ngươi nhìn Lạc khanh, trẫm để hắn tiến cung làm thư đồng, hắn còn ra sức khước từ, không vui đây.
Trưởng Tôn Thị cười nói:
- Đây mới là năng thần thật, không giở trò dối trá. Những người nịnh nọt, a dua nịnh hót kia, bệ hạ về sau vẫn là ít tiếp cận thì hơn.
Nam Cung Dương cười nói:
- Mẫu hậu nói đúng lắm. Với tính cách của Lạc khanh, chú định về sau là cái gương trung thần cương trực công chính cho tất cả mọi quần thần.
Lập tức nhìn về phía thiếu nữ ngồi một bên, mặt tươi cười nói:
- Hoàng tỷ, ngươi cứ nói đi? Về sau Lạc khanh phụ tá trẫm, ngươi cảm thấy trẫm có thể thống trị tốt thiên hạ không?