Cung nữ sớm đã lấy ra một chén rượu bạch ngọc mới.
Lạc Thanh Chu bưng bầu rượu, cẩn thận từng li từng tí đổ nửa chén.
Nam Cung Dương cười cười, bưng chén rượu lên, đang muốn kính Trưởng công chúa, một tên cung nữ ngồi xuống bên cạnh, cầm một đôi giày mới tới, chuẩn bị thay đổi cho hắn.
Nam Cung Dương lườm nàng một chút, lại đột nhiên tung một cước đá vào trên mặt nàng, trực tiếp đạp nàng té trên mặt đất, cả giận nói:
- Giỏi cho ngươi nhiều tay? Mắt ngươi mù sao? Nơi này có Lạc khanh hầu hạ, buông giày xuống.
Cung nữ cuống quít để giày mới dưới đất, sợ hãi lui ra.
Trên mặt Nam Cung Dương lại lộ ra ý cười, nói:
- Lạc khanh, những hạ nhân này không có mắt nhìn, cùng ngươi so, kém xa.
Nói rồi, giơ chân lên, nói:
- Giày trẫm bị ướt, mang vào trong chân thật có chút không thoải mái.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, để bầu rượu xuống, đi qua ngồi xuống, cầm giày trên đất, cúi đầu nói:
- Bệ hạ, thần giúp ngài mang vào.
Nam Cung Dương cười nhìn về phía đối diện, nói:
- Hoàng tỷ, ngươi giúp trẫm chọn người, thật đúng là trung thành tuyệt đối.
Lạc Thanh Chu đang muốn nâng chân của hắn lên, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Buông giày xuống.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh một cái chớp mắt.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.
Trong mắt Nam Cung Dương lóe lên tinh quang, vẫn như cũ tươi cười đầy mặt.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, đang muốn tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên đi tới, đá một cái lên lưng hắn, trực tiếp đá hắn văng ra ngoài, mặt mũi tràn đầy rét lạnh nói:
- Thân là người đọc sách, a dua nịnh nọt như thế, không có khí khái, uổng cho bản cung lúc trước còn coi trọng ngươi một chút, còn ký thác kỳ vọng vào ngươi.
Lập tức quát lạnh nói:
- Cút ra ngoài! Bản cung bây giờ thấy ngươi, đều ăn không ngon!
Lạc Thanh Chu đứng dậy, cúi đầu đứng hầu ở một bên, cũng không ra ngoài.
Anh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào hắn, chậm rãi nắm chặt nắm đấm trong tay áo, sau lưng tóc dài đen nhánh, không gió mà bay.
Nam Cung Dương đột nhiên cười nói:
- Hoàng tỷ, đừng nóng giận, một chút chuyện nhỏ mà thôi.
Lập tức khoát tay nói:
- Lạc khanh, ngươi đi ra ngoài chờ đi.
Lạc Thanh Chu lúc này mới khom người cáo lui, lúc đi tới cửa, thấy được mặt mũi Lý Quý tràn đầy cừu hận cùng ánh mắt khinh bỉ.
- Ba!
Lạc Thanh Chu đi lên cho hắn một bàn tay, nhưng không có lên tiếng, ra ngoài đứng ở hành lang phía ngoài.
Lý Quý lập tức cứng đờ, che lấy gương mặt nóng bỏng, mộng mấy giây, há mồm muốn mắng, muốn qua liều mạng, lại muốn vào bên trong phòng cáo trạng, nhưng lại cái gì đều không dám làm, đành phải đứng tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi.
- Hoàng tỷ, trẫm kính ngươi một chén.
Trong phòng truyền đến tiếng Nam Cung Dương nói chuyện.
Hai tỷ đệ hàn huyên một hồi, đều là chút việc nhỏ trong cung, đối với chuyện biên cảnh và quốc gia đại sự, hai người đều không đề cập tới một chữ.
Không bao lâu, Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng dậy cáo từ.
Nam Cung Dương nói vài câu giữ lại, tự mình đưa nàng ra, tươi cười đầy mặt.
Lúc đi tới ngoài cửa, Nam Cung Dương nhìn Lạc Thanh Chu đứng hầu trên hành lang nói:
- Lạc khanh, ngươi đưa hoàng tỷ ra ngoài đi. Thời gian cũng không còn sớm, ngươi cũng về sớm một chút. Sau khi trở về đi học cho giỏi, nếu như muốn tiến cung, bất cứ lúc nào có thể đến.
Lạc Thanh Chu khom người cáo từ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt kéo lấy váy dài hỏa hồng, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc đi ở phía trước.
Nam Cung Dương nhìn hai người một trước một sau rời đi, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười nồng đậm.
Lý Quý cũng bận bịu đi theo ra ngoài, chuẩn bị xe ngựa.
Xuyên qua đình viện thật dài, xuất cung, lại đi qua đường tắt thật dài, Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng ở trước cỗ kiệu trang trí xa hoa, quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của nàng một cái, lại cúi đầu nói:
- Điện hạ đi thong thả.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, không nói gì, kéo lấy váy dài, trực tiếp lên kiệu.
Nguyệt Vũ cùng Nguyệt Ảnh mang theo hộ vệ, vây quanh cỗ kiệu bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, xe cũng lập tức tới.
Lý Quý cùng thị vệ hộ tống xe ngựa xuất cung, chạy về ngoại thành.
Lạc Thanh Chu ngồi ở trong xe ngựa, nhắm mắt lại, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt.
Đúng vào lúc này, màn cửa bên cạnh đột nhiên khẽ động.
Lập tức, một viên giấy lăn xuống trong xe.
Lạc Thanh Chu nhặt viên giấy từ dưới đất lên, từ từ mở ra, định mắt nhìn chữ viết ở phía phía trên.
- Tiên sinh, để ngươi chịu khổ. Là bản cung vô năng, thật có lỗi.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm hàng chữ nhỏ này thật lâu, thẳng đến xe ngựa ra nội thành, hắn mới giữ lại trong lòng bàn tay, bóp vỡ nát.