Nam Cung Dương ở một bên cười nói:
- Lạc khanh, đây chính là ngươi cô lậu quả văn*. Uyển nhi cô nương thế nhưng là đệ nhất tài nữ trong hoàng cung của ta, tạo nghệ thi từ ca phú của nàng, cho dù những người trong Hàn Lâm viện cũng đều phục sát đất. Hôm nay Thái hậu cao hứng, muốn cho ngươi cùng Uyển nhi cô nương luận bàn thi từ một chút, ngươi là người của trẫm, cũng không thể cho trẫm mất mặt nha.
*kiến thức hạn hẹp.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Tại hạ tài sơ học thiển, ở đâu là đối thủ của Uyển nhi cô nương.
Nam Cung Dương lập tức nói:
- Ai, cũng còn không có tỷ thí, sao ngươi lại nói lời nhụt chí. Trẫm vừa rồi tán thưởng ngươi nửa ngày ở trước mặt Thái hậu, nếu so tài mà ngươi còn không dám so, mặt mũi của trẫm chẳng phải bị ngươi làm mất hết.
Trưởng Tôn Thị cũng cười nói:
- Lạc khanh, không cần khẩn trương, chỉ là luận bàn một chút mà thôi. Ngươi là cử nhân đầu danh Mạc Thành, khẳng định có tài hoa, đương nhiên, có thể không quá am hiểu thi từ, nhưng không sao, cùng Uyển nhi thử một chút, cho dù thua, cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này, Trưởng Tôn Uyển Nhi đứng ở sau lưng nàng, cũng nhẹ giọng mở miệng nói:
- Lạc công tử không cần khiêm tốn, tiểu nữ tử mặc dù không có nghe nói qua thi từ của ngươi, nhưng sớm có nghe thấy thi từ của Tần nhị tiểu thư kia, cực kì kính nể. Chắc hẳn Lạc công tử cũng sẽ không kém.
Nam Cung Dương ở một bên cười nói:
- Tần nhị tiểu thư, thế nhưng là nương tử của Lạc khanh, trẫm nhớ kỹ, hoàng tỷ và nàng có quan hệ rất tốt, có đúng không hoàng tỷ?
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Chỉ là nói chuyện với nhau mấy lần mà thôi.
Nam Cung Dương cười cười, nhìn về phía thiếu niên trước mặt nói:
- Lạc khanh, lần sau có thời gian, có thể dẫn nương tử nhà ngươi vào cung không, bồi Thái hậu trò chuyện, gặp mặt Uyển nhi cô nương một lần. Có thể nói Uyển nhi ngưỡng mộ nương tử nhà ngươi đã lâu.
Lạc Thanh Chu khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, cúi đầu nói:
- Vâng, Thánh thượng.
Trưởng Tôn Thị cười nói:
- Tốt, Uyển nhi, ngươi cùng Lạc khanh luận bàn một chút, thi từ ca phú đều có thể. Người nào thắng, bản cung sẽ ban thưởng vòng ngọc cho người đó.
Nói rồi gỡ một cái vòng ngọc ra từ trên cổ tay.
Nam Cung Dương cười nói:
- Mẫu hậu cũng thật hào phóng.
Lập tức nhìn về phía Lạc Thanh Chu nói:
- Lạc khanh, xem ngươi rồi, ngươi cũng không thể để trẫm mất mặt ở trước mặt mẫu hậu cùng hoàng tỷ nha.
Trưởng Tôn Thị suy tư một chút, nói:
- Cứ lấy vào đông làm chủ đề đi.
Trưởng Tôn Uyển Nhi nói khẽ:
- Lạc công tử, ngài là quý khách, ngài trước.
Trưởng Tôn Thị nói:
- Uyển nhi, vẫn là ngươi trước đi, để Lạc khanh suy nghĩ về bài thơ thêm một hồi.
Trưởng Tôn Uyển Nhi đáp ứng một tiếng, đưa mắt nhìn tuyết đọng trong đình viện ngoài cửa sổ, hơi chút trầm ngâm, thì thầm:
- Gió xoáy lạnh mây mộ tuyết tinh, sông khói rửa sạch cành liễu nhẹ. Mấy mảnh trước hiên không người quét, thế mà cửa sổ một đêm minh...
Nam Cung Dương khen:
- Thơ hay! Uyển nhi cô nương quả nhiên lợi hại.
Lập tức nhìn về một bên.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt, cũng nhìn lại.
Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, thì thầm:
- Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt. Cô Chu Thoa Lạp Ông, Độc Điếu Hàn Giang Tuyết (*).
(* Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng
Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh
Thuyền trơ trọi, ông già nón lá áo tơi
Một mình ngồi thả câu trong tuyết trên sông lạnh – Giang Tuyết)
Bài thơ vừa ra, người trong phòng, ngay cả những nha hoàn đứng ở bên trong nơi hẻo lánh đều tưởng tượng thấy trước mắt giống như xuất hiện một hình tượng không u băng lãnh, lại cao ngạo khoan thai duy mỹ.
Thiên địa sâu thẳm, yên lặng như tờ, ít ai lui tới, thâm sơn ngay cả chim bay đều tuyệt tích, trên mặt sông, một thuyền lá lênh đênh, một bóng người thả câu xuống sông bên trong bông tuyết đầy trời, yên tĩnh cô độc, lại tinh khiết cao ngạo, không làm cho người ta ở giữa khói lửa.
Cảm giác về hình tượng này quá cường liệt.
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu.
Trưởng Tôn Thị trước tiên mở miệng nói:
- Bài thơ Lạc khanh làm ra giống như để bản cung đưa thân vào cảnh tượng kỳ diệu, thấy được hình tượng kia. Mặc dù băng lãnh cô độc, lại là tiên cảnh để cho người hướng tới.
Trưởng Tôn Uyển Nhi kinh ngạc nhìn thiếu niên thư sinh trước mặt một hồi, cúi đầu nói:
- Lạc công tử đại tài, bài thơ này, Uyển nhi mặc cảm.
Nam Cung Dương tươi cười đầy mặt, lại nhìn về phía một bên nói:
- Hoàng tỷ, ngươi cảm thấy bài thơ này của Lạc khanh như thế nào?
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Còn có thể.
Nam Cung Dương cười nói:
- Ánh mắt của Hoàng tỷ quả nhiên không tệ, vì trẫm, vì Đại Viêm mà chọn thêm được một người tài giỏi mới.
Trưởng Tôn Thị đưa vòng ngọc trong tay ra sau lưng, nói:
- Uyển nhi, cho Lạc khanh đi.
Trưởng Tôn Uyển Nhi cung kính tiếp trong tay, sau đó cúi đầu đi đến trước mặt Lạc Thanh Chu, nói khẽ:
- Lạc công tử, mời nhận lấy.
Lạc Thanh Chu chắp tay tạ ơn, thu vào.
Trưởng Tôn Thị trầm tư một chút, nói:
- Đại Viêm ta đất rộng của nhiều, sơn thanh thủy tú, mỗi năm đến mùa xuân thu, đều có du khách của nước láng giềng đến đây du ngoạn. Hai người các ngươi làm bài thủ thứ hai, cứ dựa vào phong cảnh nơi nào đó của Đại Viêm ta làm đề, làm một bài thi từ, nếu như làm tốt, đến lúc đó có thể phái người đến đó dò xét, có thể để cho du khách thưởng thức, cũng có thể lưu danh vạn thế.
Nam Cung Dương cười nói:
- Mẫu hậu cho ra đề tài thật hay, lần này Thái Khang thịnh yến, các quốc gia thế nhưng có không ít tài tử theo sứ giả đến đây, đến lúc đó cũng để bọn hắn kiến thức một chút phong cảnh và tài hoa văn nhân của Đại Viêm chúng ta. Nếu làm tốt, không cần chúng ta nói, những văn nhân kia sẽ về giúp chúng ta lan truyền.
Vừa nghe lời này, trong lòng Trưởng Tôn Uyển Nhi lập tức suy nghĩ, nghĩ nếu như làm tốt bài thơ này, rất có thể sẽ khắc vào chỗ phong cảnh, lưu danh bách thế, còn có thể làm vẻ vang Đại Viêm, nàng lập tức hơi khẩn trương.
Bài thơ này, nàng phải hảo hảo châm chước một phen.
Nam Cung Dương đột nhiên nhìn về phía bên cạnh nói:
- Lạc khanh, lần này, ngươi làm trước đi.