- Lấy tài hoa của hắn, sớm muộn thôi, trước Tam Giáp kỳ thi mùa xuân sang năm, khẳng định hắn có một danh ngạch.
Lập tức nhìn về phía Nam Cung Hỏa Nguyệt ở một bên, nói:
- Hoàng tỷ, ngươi nói đúng không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Ta làm sao biết.
Nam Cung Dương cười nói:
- Hoàng tỷ hẳn là rõ hơn trẫm mới đúng, nghe nói Lạc khanh trước đó thế nhưng là phụ tá mà hoàng tỷ coi trọng nhất, hoàng tỷ còn gọi hắn là lão sư cùng tiên sinh đây.
Trưởng Tôn Thị càng thêm kinh ngạc:
- Ồ? Có chuyện này? Như thế xem ra, hắn thật có chút bản sự.
Lập tức, nàng nhìn về phía thiếu nữ cung trang sau lưng, nói:
- Uyển nhi, chờ một lúc luận bàn cùng Lạc khanh một chút, xem bản sự của hắn.
Thiếu nữ cung trang cúi đầu nói:
- Vâng, Thái hậu.
Lúc này, Lạc Thanh Chu một bộ nho bào đi tới cửa, cúi đầu chắp tay nói:
- Thảo dân Lạc Thanh Chu bái kiến Thái hậu, bệ hạ, Trưởng công chúa điện hạ.
Ánh mắt của mấy người trong phòng, đều nhìn về hắn.
Trưởng Tôn Thị nhìn chằm chằm thân thể cao gầy cùng khí chất nho nhã kia của hắn, đánh giá vài lần, sau đó nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ, gật đầu nói:
- Nho nhã tuấn lãng, khí sách đầy người, không hổ là nhân tài bệ hạ xem trọng.
Nam Cung Dương tươi cười đầy mặt, vội vàng ngoắc tay nói:
- Lạc khanh, mau vào. Trẫm vừa rồi có nhắc với Thái hậu về ngươi, Thái hậu cũng cảm thấy rất hứng thú với Lạc khanh.
Lạc Thanh Chu cúi đầu đi vào trong nhà, khoanh tay đứng hầu ở một bên.
Trưởng Tôn Thị hòa ái nói:
- Lạc khanh, không cần câu nệ, cũng không phải vào triều. Vừa hay bệ hạ rất tôn sùng ngươi, nói ngươi tài hoa hơn người, rất giỏi thi từ, thật sao?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Thánh thượng quá khen rồi, tại hạ chỉ là hiểu sơ mà thôi, chưa nói tới am hiểu.
Nam Cung Dương cười nói:
- Lạc khanh làm gì khiêm tốn, trẫm đã nhìn bài thi ngươi rất nhiều lần. Tuân lệnh, trẫm nhớ kỹ, hoàng tỷ cũng cực kì tán thưởng ngươi, thường xuyên gặp mặt ngươi, phải chăng cũng đang thảo luận thi từ?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi ở trên ghế một bên, uống nước trà, thần sắc uy nghiêm mà băng lãnh, cũng không mở miệng nói chuyện.
Nam Cung Dương cười nói:
- Hoàng tỷ mới từ biên cảnh trở về, một đường mệt nhọc, Lạc khanh, ngươi đã quen biết hoàng tỷ, tại sao không đi bái kiến ân cần thăm hỏi một chút.
Lạc Thanh Chu lập tức tiến lên chắp tay chào hỏi.
- Thanh Chu bái kiến Trưởng công chúa điện hạ, điện hạ một đường vất vả.
Nam Cung Hỏa Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Không có vất vả bằng ngươi. Đoạn thời gian này, thường xuyên bôn ba qua lại bên ngoài thành cùng trong cung?
Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì.
Nam Cung Dương tươi cười nói:
- Đúng rồi Lạc khanh, ngươi lần trước tiến cung nói muốn hiệu trung trẫm, về sau ra sức vì nước, vì quân phân ưu, cũng không thể quên. Kỳ thi mùa xuân sang năm, tranh thủ giành một thứ hạng tốt, đến lúc đó thi Đình, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một chức quan tốt.
Lạc Thanh Chu lập tức chắp tay cúi đầu nói:
- Đa tạ Thánh thượng.
Trưởng Tôn Thị nhìn ba người một chút, thấy Hoàng đế còn muốn nói chuyện, đột nhiên cười nói:
- Lạc khanh, vị sau lưng bản cung, ngươi có nghe nói qua?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ cung trang mi thanh mục tú, bộ dáng dịu dàng một chút, lại cúi đầu nói:
- Tại hạ chưa nghe qua.