- Tới đi, đánh chết ta, coi như đánh không chết ta, đánh ta mấy cái tát cũng được, đánh sưng mặt của ta, ít nhất phải đánh ra mấy cái dấu bàn tay, như thế một lúc nữa Thánh thượng mới có thể thấy rõ. Ta là người đọc sách yếu đuối, ta là một thư sinh yếu đuối thi đậu cử nhân, cũng là thần tử trung thành nhất của Thánh thượng, nếu như các ngươi ra tay đánh chết ta, ta cũng không cần tham gia kì thi sang năm, cũng không cần lại đi gặp mặt Thánh thượng, về sau cũng không cần hiệu lực cho Thánh thượng, tới đi, đánh chết ta!
Bọn thị vệ: - ....
Lý Quý che lấy gương mặt nóng bỏng, há hốc mồm, vừa sợ vừa giận, vừa hận vừa tức, lại chỉ có thể trợn tròn hai mắt phun lửa, rốt cuộc nói không nên lời một câu.
- Lý công công, ngươi đến đánh.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đi tới trước mặt hắn, nói:
- Ta là cử nhân, ngươi tùy tiện đánh, ta sẽ không nói cho Thánh thượng.
Lý Quý nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Lúc này, có một thái giám trung niên vội vàng tới, gấp giọng nói:
- Tiểu quý tử, chuyện gì xảy ra? Lạc công tử đã đến, làm sao còn không dẫn hắn vào? Thánh thượng cùng Trưởng công chúa đều đang đợi, Thái hậu lão nhân gia cũng tới, ngươi làm sao còn ở đây lề mà lề mề?
Vừa nghe lời này, Lý Quý lập tức bị hù run lên, cuống quít chịu đựng hận ý, cầu khẩn nói:
- Lạc công tử, nhanh, mau mời đi vào.
Lạc Thanh Chu lạnh lùng thốt:
- Nói ngươi sai.
Lý Quý cắn nát răng, cúi đầu, bờ môi run rẩy nói:
- Nô tài.... nô tài sai... Lạc công tử đại nhân đại lượng, cũng không cần so đo với nô tài.... Nhanh, mau vào đi thôi.
Lạc Thanh Chu lúc này mới buông tha hắn, xoay người, ung dung đi về phía cung điện.
Lý Quý cắn răng, ánh mắt oán độc nhìn hắn một cái, lập tức đi theo.
Thái giám trung niên lo lắng thúc giục nói:
- Lạc công tử, có thể đi nhanh một chút sao? Vừa rồi Trưởng công chúa còn đang tán thưởng ngươi, nói Lạc công tử thi từ ca phú, mọi thứ đều tinh thông, Thánh thượng cũng tán thưởng không thôi. Thái hậu rất có hứng thú với công tử, muốn nghe công tử làm mấy bài thi từ, trợ hứng cho tiệc tối. Thái hậu còn nói, nếu như công tử thật có bản lĩnh, đến lúc đó có thể thường xuyên tiến cung đến bồi Thánh thượng đọc sách…
Sắc mặt Lý Quý theo ở phía sau trở nên càng thêm khó coi.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Vị công công này, tối nay là ai tuyên tại hạ tiến cung?
Thái giám trung niên cúi đầu đáp:
- Là Thánh thượng chủ động nhắc tới công tử, Thánh thượng chủ động trò chuyện với Trưởng công chúa về công tử, sau đó phái Tiểu Quý tử đi gọi công tử tiến cung.
Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Xem ra tiệc tối đêm nay còn muốn đáng sợ hơn Hồng Môn Yến.
Vừa đi lên bậc thang, hắn đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi ra từ trong nhà, ánh mắt cũng vừa hay nhìn về hướng hắn.
Một bộ váy áo hỏa hồng, dáng người cao gầy, khí chất cao quý mà trang nhã, nhưng đôi mắt cùng dung nhan lại lộ ra cực kì lãnh khốc cùng thần thái uy nghiêm, để cho người ta nhìn mà phát khiếp.
- Nô tài bái kiến Trưởng công chúa điện hạ, Tiểu Quý tử đã dẫn Lạc công tử đến.
Thái giám trung niên lập tức khom người chào hỏi.
Lý Quý theo ở phía sau cũng vội cúi đầu tiến lên mấy bước, khom người chào hỏi.
Lạc Thanh Chu và thân ảnh Hỏa hồng nhìn nhau vài lần, cúi đầu chắp tay nói:
- Thanh Chu bái kiến điện hạ. Điện hạ một đường bôn ba, vất vả.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một chút, không nói gì, xoay người vào phòng, chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng cùng váy áo hỏa hồng kéo lê trên mặt đất.
Thiên Điện, trong phòng. Trên bàn đã bày đầy thức ăn tinh xảo, mùi thơm tràn ngập toàn bộ đại điện.
Các cung nữ vẫn còn đang bưng các loại đồ ăn lên.
Thái hậu Trưởng Tôn Thị đang ung dung hoa quý ngồi ở trên ghế bên cạnh, uống trà thơm, mặt mũi tràn đầy từ ái nói chuyện.
Hoàng đế Nam Cung Dương thì đứng ở bên cạnh, mặt mũi tràn đầy cười làm lành.
Sau khi Nam Cung Hỏa Nguyệt vào nhà, Trưởng Tôn Thị nhìn nàng một cái, cười nói:
- Hỏa Nguyệt, mới đến một hồi đã không chịu ngồi yên rồi?
Nam Cung Dương cũng cười nói:
- Hoàng tỷ từ nhỏ đã không thích yên tĩnh, thích chạy khắp nơi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không nói gì.
Lúc này, Lý Quý cong lại thân người, cúi đầu đi từng bước nhỏ đến, cung kính bẩm báo nói:
- Thái hậu, bệ hạ, Trưởng công chúa điện hạ, Lạc công tử tới.
Nụ cười trên mặt Nam Cung Dương càng thêm nồng đậm, nói:
- Mau mời.
Lập tức cười nói:
- Mẫu hậu, chờ một lúc để Uyển nhi cô nương cùng Lạc khanh luận bàn thi từ một chút, như thế nào?
Trên mặt Trưởng Tôn Thị lộ ra một tia kinh ngạc:
- Lạc khanh? Ngươi đã phong hắn làm quan?
Nam Cung Dương cười nói: