Cho nên, ngươi phải cố gắng, không được làm mất mặt tông chủ và Lăng Tiêu tông, đến lúc đó đánh bại Thánh nữ Tiên Vân các, biết không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta không muốn đánh nhau 】
Trúc Trúc: 【 Ngươi chỉ muốn giết người hả? Hôm đó ngươi mang theo nương tử nhà ngươi đến tông môn, Phó chỉ huy sứ Cẩm Y vệ cùng mười mấy Cẩm Y vệ đều hư không tiêu thất, người ta thế nhưng tìm tới tông môn, bất quá không có chứng cứ mà thôi 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc, không quan hệ với ta. Ta không muốn đánh nhau, cũng không muốn giết người, ta chỉ muốn yên lặng sống qua ngày 】
Trúc Trúc: 【 Người cô đơn, mới có thể yên lặng. Ngươi ràng buộc quá nhiều, vĩnh viễn cũng không có cách nào yên tĩnh 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc, chờ Thánh nữ Tiên Vân các tới, ta có thể trực tiếp nhận thua hay không 】
Trúc Trúc: 【 Có thể, nếu ngươi thua, liền cần tiếp tục thông gia với Tiên Vân các, không chỉ phải cưới nàng, còn phải cho nàng làm chính thê 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nàng bá đạo như vậy? 】
Trúc Trúc: 【 Là Tiên Vân các bá đạo, hiện tại tài nguyên tu luyện thiếu thốn, tài nguyên tu luyện trong tay người ta phong phú, các môn các phái ngay cả triều đình đều nịnh bợ bọn hắn, có thể không bá đạo sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Tiên Vân các coi trọng Lăng Tiêu tông chúng ta chỗ nào? 】
Trúc Trúc: 【 Đương nhiên là thực lực tổng hợp của chúng ta. Chính ngươi ngẫm lại, mấy cái tông môn khác như Kim Thiền tự, Thanh Vân quan, phái Hoa Sơn, hai cái trước cũng không cần nói, một bên hòa thượng, một bên đạo sĩ, người ta không có khả năng đi thông gia. Còn phái Hoa Sơn, người ở đó hèn hạ, thích lật lọng, không có người nào nhân phẩm tốt, cho nên Tiên Vân các cũng không nguyện ý 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không phải còn có triều đình sao? 】
Trúc Trúc: 【 Hoàn toàn chính xác còn có triều đình, nói cho ngươi, đương kim Thánh thượng đã từng phái người đi Tiên Vân các cầu hôn qua, muốn cưới vị thánh nữ kia, bất quá bị Tiên Vân các từ chối. Từ khi ngũ đại môn phái chúng ta thành lập đến nay, không có tiền lệ thông gia cùng triều đình, sẽ bị người chế nhạo. Mà Thánh nữ gả cho Hoàng đế, vậy sẽ mất đi thân tự do, còn có các loại quy củ trói buộc, người ta tự nhiên không nguyện ý. Bất quá, bên trong Long Hổ học viện ngược lại đã từng có người thông gia cùng ngũ đại môn phái, tình huống cụ thể, ta cũng không biết 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc, dù sao mặc kệ thắng thua, ta cũng sẽ không cưới nàng 】
Trúc Trúc: 【 Chờ ngươi nhìn thấy nàng, có lẽ ngươi sẽ thay đổi chủ ý, nàng thật rất xinh đẹp, nói là người đẹp nhất Đại Viêm, hẳn là không có người phản đối 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc, ta phản đối! Muốn nói đẹp nhất Đại Viêm, trong phủ ta có một người, đó mới là người đẹp nhất Đại Viêm, nói thiên hạ đệ nhất đều tuyệt không khoa trương. Nếu nàng xếp hạng thứ hai, không ai dám tự xưng thứ nhất 】
Trúc Trúc: 【 Nương tử nhà ngươi sao? Trong lòng ngươi cho rằng thứ nhất? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đợi có cơ hội, có thể cho sư thúc nhìn, đến lúc đó sư thúc tự nhiên sẽ biết được lời ta nói, cũng không có khoa trương 】
Trúc Trúc: 【 Tốt, ngày mai ta đi bờ sông giúp ngươi tìm phòng ở, ngươi sớm một chút mang nàng đến để cho ta thưởng thức một chút 】
Lạc Thanh Chu còn đang muốn nhắn lại, xe ngựa đã chậm rãi ngừng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng cắn răng Lý Quý:
- Lạc công tử, đến, mời xuống xe!
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, sửa sang lại quần áo một chút, xuống xe ngựa.
Ánh mắt Lý Quý lạnh lùng mà nhìn hắn, không che giấu hận ý trên mặt chút nào.
Lạc Thanh Chu quay đầu, cũng nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh mấy giây, Lý Quý vừa muốn nói cái gì, lập tức lại nhịn được, giọng lạnh lùng nói:
- Lạc công tử, mời.
Hắn mặc dù cực hận trong lòng, cũng không dám lại nói lung tung một câu, sợ lại bị tiểu vương bát đản này bắt lại câu nói nào đó, lại chụp mũ cho hắn, sau đó lại thừa cơ quất hắn vài cái tát.
Mấu chốt là tiểu vương bát đản này mỗi lần chụp mũ đều lớn đến đáng sợ, mà hắn cũng không có sức phản bác.
Cứt chó, người đọc sách đều là hèn hạ như thế à?
Lạc Thanh Chu nhìn hắn nói:
- Biết Thánh thượng triệu ta vì chuyện gì không?
Lý Quý ngậm kín miệng, lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời, không cho hắn bất kỳ cơ hội tát bạt tai để gây chuyện nào.
- Ba!
Ai ngờ Lạc Thanh Chu vẫn đi lên, trực tiếp cho hắn một bạt tai, phẫn nộ quát:
- Đang hỏi ngươi đây?
Lý Quý cũng chịu không nổi nữa, lập tức nổi trận lôi đình:
- Tiểu vương bát đản, ngươi muốn chết?
Lập tức quát lớn với thị vệ bên cạnh:
- Đánh! Đánh chết hắn cho ta.
Lạc Thanh Chu chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế nghiêm nghị mà nói: