- Lãng nhi, ngươi là đang thẩm vấn phạm nhân hả? Vừa lên làm chỉ huy sứ Cẩm Y vệ đã về đến nhà diễu võ giương oai! Thẩm vấn xong mẫu thân ngươi, lại thẩm vấn em rể ngươi, thẩm vấn xong em rể ngươi, có phải còn chuẩn bị đi Nam Quốc quận vương phủ thẩm vấn quận chúa người ta hay không? Ngươi cũng thật là lợi hại.
Tần Lãng cúi đầu chắp tay nói:
- Phụ thân, hài nhi không còn ý gì khác, hài nhi chỉ đang truy tra bản án, muốn hỏi nhiều thêm mấy người.
Tần Văn Chính đột nhiên đứng lên cả giận nói:
- Truy tra bản án cái rắm! Ngươi coi như những tên khốn kiếp kia là do ta giết! Đến đây, bắt ta tới nhà tù các ngươi đi, hảo hảo nghiêm hình tra tấn! Cẩm Y vệ các ngươi là đức hạnh gì, trong kinh đô này ai không biết? Ngươi quân pháp bất vị thân, chắc hẳn về sau thăng quan phát tài, không đáng kể! Tới đi.
Nói xong, trực tiếp vươn tay, trợn mắt nhìn.
Tần Lãng biến sắc, cuống quít quỳ xuống đất nói:
- Phụ thân, hài nhi không dám. Hài nhi hôm nay trở về chỉ là muốn hỏi mẫu thân cùng Thanh Chu có biết Sở Phi Dương ở nơi nào hay không, cũng không có ý tứ gì khác, càng chưa nói tới thẩm vấn. Phụ thân nói như vậy, hài nhi vô cùng xấu hổ.
Nói xong, nặng nề dập đầu.
Tần Văn Chính tức giận lồng ngực chập trùng, sắc mặt tái xanh.
Tống Như Nguyệt khóc nói:
- Lãng nhi, ngươi mau dậy đi. Ngươi nghe phụ thân ngươi, không cần làm chỉ huy sứ Cẩm Y vệ gì cả, chẳng lẽ ngươi không biết? Lạc Trường Thiên kia làm Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, đắc tội quá nhiều người, bị người ta diệt môn. Nghe nói Phó chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, còn có rất nhiều Cẩm Y vệ đều bị người giết. Ngươi… Ngươi cần gì phải đi vào vũng nước đục này? Nếu ngươi xảy ra chuyện, người một nhà chúng ta làm sao bây giờ.
Tần Lãng ngẩng đầu, nhìn nàng nói:
- Mẫu thân, càng hung hiểm, hài nhi càng phải giúp Thánh thượng tra ra manh mối! Nếu không tìm ra hung đồ, người người trong kinh đô sẽ cảm thấy bất an, nơi nào còn có an bình? Tiên tổ Tần gia ta năm đó đi theo tiên đế chinh chiến, ai sợ chết? Bây giờ bệ hạ đang rất cần dùng người, cũng chính là cơ hội tốt để Tần gia chúng ta quật khởi lần nữa, hài nhi nhất định phải bắt lấy! Vô luận như thế nào, hài nhi đều muốn nghĩ biện pháp tra ra hung thủ, phá hết mấy bản án này.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư một mực trầm mặc đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói:
- Đại ca, ngươi thế nào biết, người nào là hung đồ? Thanh danh Cẩm Y vệ tại kinh đô ra sao, người người đều biết, bọn hắn tùy tiện bắt người, nghiêm hình bức cung, vu oan giá hoạ, tạo thành rất nhiều án oan, hại chết rất nhiều sinh mệnh vô tội. Có lẽ có người báo thù rửa hận vì người nhà, có lẽ có người gặp chuyện bất bình, vì dân trừ hại, mới giết những Cẩm Y vệ kia. Đại ca hẳn là rõ ràng, ngoại trừ những Cẩm Y vệ kia, những hung đồ kia cũng không giết một bách tính vô tội, không phải sao?
Tần Lãng nhìn về phía nàng nói:
- Vi Mặc, Cẩm Y vệ là lưỡi đao của quốc gia, trước kia có lẽ hoàn toàn chính xác quá mức thô bạo, nhưng đại ca đã ngồi lên vị trí Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, nhất định sẽ sửa trị và ràng buộc thủ hạ, sẽ không lại để bọn hắn tùy tiện bắt người. Nhưng người tự tiện sát hại Cẩm Y vệ, chế tạo thảm án diệt môn, sao lại không phải hung đồ? Vi Mặc, ngươi đọc sách rất nhiều, hẳn là biết được luật pháp Đại Viêm ta, huống hồ Cẩm Y vệ là do Thánh thượng trực tiếp chỉ huy, đại biểu thân phận không thể coi thường. Hung đồ càn rỡ như vậy, trực tiếp tàn sát bọn hắn, chính là đang gây hấn với hoàng quyền, không nhìn Thánh thượng, loại chuyện này, tội ác tày trời, đại ca sao có thể làm như không thấy?
Tần Văn Chính cả giận nói:
- Chỉ có ngươi thông minh! Ngươi sớm muộn cũng sẽ hại người một nhà chúng ta.
Tần Lãng nhìn về phía hắn, trầm mặc một hồi, nói:
- Phụ thân, trước kia ngài dạy hài nhi làm người, từ nhỏ đến lớn, ngài đều một mực dạy bảo hài nhi, phải trung quân báo quốc, phải cố gắng vì Tần gia quật khởi. Hài nhi một mực ghi ở trong lòng, không dám quên. Nhưng hôm nay, hài nhi đang muốn mở ra khát vọng, vì sao ngài không ủng hộ, ngược lại một mực khuyên hài nhi từ bỏ? Hài nhi thật không thể nào hiểu được.
Tần Văn Chính thở hổn hển, nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở ra, trầm giọng nói:
- Lãng nhi, nhất thời này không phải nhất thời kia. Lúc Tần gia chúng ta ở Mạc Thành liền đã đứng đội, có lẽ Trưởng công chúa sẽ thỏa hiệp, có lẽ Thánh thượng sẽ không làm khó Trưởng công chúa, nhưng Tần gia chúng ta tuyệt sẽ không bình yên vô sự sống tiếp. Ngươi một mực vùi đầu tu luyện trong học viện, ngươi hiểu rõ Thánh thượng, hiểu rõ tình thế bây giờ sao?
Tần Lãng chắp tay nói: