Tần đại tiểu thư nhìn bốn người tuyết trước mắt, trầm mặc, không nói gì.
Bách Linh lại nhỏ giọng tăng thêm một câu:
- Thân thể cô gia yếu đuối, không được nằm ở trên mặt đất, trên mặt đất rất lạnh... Muốn đẩy ngã thì đẩy ngã ở trên giường mềm đi...
…
- Giá!
Kinh đô, ngoài thành, trên đường nhỏ chật hẹp mà trơn ướt vũng bùn, có người đang cưỡi ngựa nhanh chóng chạy nhanh về phía cửa thành.
- Ba! Ba! Ba!
Người cưỡi ngựa có lẽ có việc gấp, đang một tay nắm lấy đuôi ngựa, một tay đánh mông ngựa.
Con ngựa tựa hồ đã chạy thật lâu, đang thở phì phò, miệng phát ra tiếng ai minh, thế nhưng vẫn như cũ bị nghiền ép lấy một tia khí lực sau cùng.
Sau khi trời sáng, cửa thành rốt cục mở ra.
Người cưỡi ngựa đột nhiên hét lớn một tiếng, bay vào cửa thành.
Mà con ngựa dưới hông hắn tứ chi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, thật lâu không dậy nổi.
Trong hẻm nhỏ, rất nhanh huyên náo tiếng người.
…
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Trong thư phòng Trích Tiên cư truyền đến tiếng đọc sách.
Bên trên hành lang, Tiểu Điệp phơi nắng, thêu hoa.
Ngẫu nhiên có mấy con chim sẻ đậu xuống, chỉ cần không quá ồn ào, tiểu nha đầu đều sẽ làm như không thấy.
Lạc Thanh Chu chỉ đọc sách nửa canh giờ.
Lúc này ánh nắng vừa đến, chính là thời điểm tốt tu luyện nội công tâm pháp, hô hấp thổ nạp.
Hắn trước hấp thu hai giọt linh dịch, đợi năng lượng trong cơ thể ngo ngoe muốn động, ngồi ở phía trước cửa sổ, tắm rửa ánh nắng, bắt đầu tu luyện.
Nhật Nguyệt bảo kính trên bàn dưới ánh mặt trời lặng yên không một tiếng động hấp thu năng lượng.
Trong nhẫn chứa đồ, đoạn rễ cây kia mọc ra chồi non đã trở thành một gốc cây giống cao đến nửa mét, sinh cơ bừng bừng.
Tiểu Hỏa Hồ vẫn như cũ dữ dằn truy đuổi với hai con thỏ nhỏ.
Thần hồn Hoa Cốt thì không biết lúc nào có thể thức tỉnh.
Lúc xế trưa.
Lạc Thanh Chu đang chuẩn bị ra phía sau viện luyện côn pháp một chút, Thu nhi vội vàng đến nói:
- Cô gia, tiểu thư gọi người đi phòng trước, Đại công tử trở về, nói tìm người có việc.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, ở trong tiểu viện rửa mặt xong, theo nàng cùng đi phòng trước.
Trong đại sảnh, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Tần Văn Chính ngồi trên ghế, sắc mặt tái xanh, tựa hồ vừa nổi giận qua.
Tống Như Nguyệt thì đỏ hồng mắt, đứng ở một bên.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược đứng bên cạnh nàng, đỡ lấy nàng.
Tần Lãng đổi lại một thân Kỳ Lân bào Cẩm Y vệ, eo treo bội đao vỏ vàng, đang cúi đầu nhận lễ, ngữ khí vẫn cường ngạnh như cũ.
- Mẫu thân, hài nhi chỉ làm việc theo lẽ công bằng. Nếu như Sở công tử vô tội, hài nhi đương nhiên sẽ không làm khó hắn. Hài nhi chỉ muốn biết được hắn ở nơi nào, muốn hỏi hắn một ít chuyện mà thôi. Hắn đã là ân nhân của mẫu thân, hài nhi đi, tự nhiên khách khí, tuyệt sẽ không vô lễ.
Tống Như Nguyệt tức giận nói:
- Ta không biết! Nói không biết, cũng không biết. Coi như biết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi!
Lạc Thanh Chu ở ngoài cửa nghe vài câu, đi vào.
Ánh mắt của mấy người trong đại sảnh đều nhìn về phía hắn.
Tần Lãng gặp hắn tới, vội vàng nói:
- Thanh Chu, ngươi tới vừa đúng lúc. Đại ca có chuyện muốn hỏi ngươi, nghe nói ngươi nhận biết Lăng Tiêu tông Sở Phi Dương, ngươi biết hắn ở nơi nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đại ca, ta và Sở công tử cũng chỉ gặp vài lần, cũng không biết địa chỉ gia đình của hắn.
Lập tức lại nói:
- Đại ca nếu là Cẩm Y vệ, hẳn là rất dễ tra ra địa chỉ gia đình của hắn chứ?
Tần Lãng nhíu mày, lắc đầu nói:
- Người kia rất thần bí, mà hành tung quỷ dị, vô cùng cơ cảnh, Cẩm Y vệ chúng ta mỗi lần.....
Nói đến đây, hắn dừng lại, nói:
- Chúng ta cũng không có tra được địa chỉ gia đình của hắn, thậm chí không biết trong nhà hắn có bao nhiêu người, cho nên mới cảm thấy hắn có vấn đề. Chúng ta tra xét hồ sơ, vừa cẩn thận phân tích một chút, cảm giác án Trung Vũ Bá phủ diệt môn, còn có những Cẩm Y vệ bị giết, thậm chí Lạc Ngọc ở Mạc Thành bị giết có lẽ đều có chút quan hệ với hắn. Cho nên ta hôm nay mới trở về, muốn hỏi thăm các ngươi một chút.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đại ca, chúng ta thực sự không biết. Ngay cả Cẩm Y vệ các ngươi đều tra không được tin tức, hắn đương nhiên sẽ không tiết lộ cho chúng ta. Lúc trước hắn cứu nhạc mẫu đại nhân, sau đó chúng ta mời hắn đến qua nhà dùng một bữa cơm, sau đó thì lại không có bất cứ liên hệ gì.
Tần Lãng nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, nói:
- Thanh Chu, vậy ngươi có biết, Mỹ Kiêu và hắn có quan hệ như thế nào?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Không biết.
Tần Lãng híp híp con ngươi nói:
- Thật không biết?
- Ba!
Đúng vào lúc này, Tần Văn Chính đột nhiên vỗ bàn một cái, mặt mũi tràn đầy giận dữ nói: