- Phụ thân, hài nhi mặc dù chỉ gặp Thánh thượng mấy lần, nhưng có thể nhìn ra, Thánh thượng cầu hiền như khát, khát vọng rộng lớn, tuyệt sẽ không vì chuyện trước kia mà trả thù Tần gia chúng ta. Huống hồ bây giờ hài nhi đang hiệu lực vì Thánh thượng, sang năm Thanh Chu cao trung kỳ thi mùa xuân, cũng đều hiệu lực cho triều đình, Thánh thượng sẽ chỉ càng coi trọng Tần gia chúng ta hơn, như thế nào lại vì loại chuyện căn bản không có phát sinh mà động Tần gia chúng ta?
Một bên, Tống Như Nguyệt run giọng nói:
- Lãng nhi, Cẩm Y vệ năm lần bảy lượt tới tìm chúng ta gây phiền phức, nếu không phải Mỹ Kiêu cùng Trưởng công chúa hỗ trợ, người một nhà chúng ta sớm đã bị bọn hắn bắt đi. Cẩm Y vệ là người của Thánh thượng, cho nên những chuyện này, có khả năng đều là Thánh thượng ra lệnh. Hắn đối đãi với Tần gia chúng ta như vậy, như thế nào lại đột nhiên vô duyên vô cớ thăng ngươi làm Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ đây? Nhất định có âm mưu.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Đại ca, mẫu thân nói rất đúng, chuyện này, chỉ sợ có nguyên do khác.
Tần Lãng trầm mặc một chút, từ dưới đất đứng lên, nhìn bọn họ nói:
- Phụ thân, mẫu thân, Vi Mặc, nói cho cùng, các ngươi vẫn cảm thấy ta vô dụng, không nên lập tức được Thánh thượng nhìn trúng, không nên lập tức liền trở thành Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, đúng không?
Tần nhị tiểu thư vội vàng nói:
- Đại ca, không phải như vậy, chỉ là.....
Tần Lãng khoát tay ngắt lời nàng, nói:
- Vi Mặc, đừng nói nữa, ta biết được ý của các ngươi. Lo lắng của các ngươi, không phải không có lý, nhưng ta có ý nghĩ của chính ta, ta cũng có chí hướng của chính ta. Bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ truy xét vụ án này đến ngọn nguồn, ta cũng nhất định sẽ tra ra hung thủ kia.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía phụ thân cùng mẫu thân của mình, nói:
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi là trưởng tử trong nhà, lý ra phải cố gắng vì chấn hưng Tần gia. Hài nhi không có lựa chọn khác, từ lúc hài nhi vừa ra đời liền gánh vác trách nhiệm của gia tộc. Cho nên mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào, hài nhi cũng sẽ không từ bỏ.
Trầm mặc một chút, hắn lại nói:
- Tần gia chúng ta, ngoại trừ hài nhi, còn có Xuyên nhi, còn có Vi Mặc, còn có Thanh Chu, bọn hắn đều rất ưu tú. Cho nên, phụ thân, mẫu thân, nếu như hài nhi sai, vậy cứ để hài nhi sai tiếp đi. Hài nhi nguyện ý đi ở trên con đường này tìm kiếm lý tưởng của mình, cũng nguyện ý đi ở trên con đường này phấn đấu cho gia tộc. Nếu như thất bại, cũng không có quan hệ, còn có Thanh Chu, còn có Xuyên nhi, bọn hắn sẽ chiếu cố các ngươi.
- Xin thứ cho hài nhi bất hiếu.
Nói xong, hắn lần nữa quỳ trên mặt đất, trùng điệp dập đầu ba cái cho Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt hai người.
Tống Như Nguyệt ô ô khóc.
Tần Lãng dập đầu xong, từ dưới đất đứng lên, xoay người, vỗ vỗ bả vai Lạc Thanh Chu, nói:
- Thanh Chu, chiếu cố tốt Vi Mặc, chiếu cố tốt phụ thân cùng mẫu thân. Trách nhiệm của đại ca là cố gắng vì gia tộc, mà trách nhiệm của ngươi là chiếu cố tốt bọn hắn, đa tạ.
Nói xong, nhanh chân rời đi.
Khi hắn đi ra ngoài cửa lớn, mấy chục tên Cẩm Y vệ đứng ở cách đó không xa lập tức dẫn ngựa cung kính đi tới trước mặt hắn.
Tần Lãng trở mình lên ngựa, lại quay đầu nhìn thoáng qua hai chữ ‘Tần phủ’ phía trên cửa lớn, lập tức, thúc ngựa mà đi, ánh mắt đầy kiên nghị.
Trong đại sảnh.
Tần Văn Chính ngồi trở lại trên ghế, nặng nề thở dài một hơi.
Tống Như Nguyệt ở một bên lau nước mắt.
Tần nhị tiểu thư thì ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi.
Lạc Thanh Chu đứng tại cửa ra vào, nhìn bầu trời bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Tần Văn Chính đột nhiên mở miệng nói:
- Vi Mặc, dìu mẫu thân trở về phòng, ta nói với Thanh Chu mấy câu.
Tần nhị tiểu thư đáp ứng một tiếng.
Tống Như Nguyệt đỏ hồng mắt nói:
- Lão gia, lời gì không thể nói ở trước mặt ta? Ta cũng phải nghe, ta cũng phải nghe.
Tần Văn Chính sầm mặt lại, quát:
- Về phòng đi!
- ... A...
Tống Như Nguyệt không dám lên tiếng nữa, khóc lóc rời đi.
Tần nhị tiểu thư vịn nàng cùng đi ra.
Chờ đến khi đi ra bên ngoài, Tống Như Nguyệt lại đỡ nàng, giúp nàng quấn chặt lấy áo lông chồn trên người, ngậm nước mắt nói:
- Vi Mặc, mẫu thân có phải rất đần hay không? Phụ thân ngươi ngay cả nói chuyện với Thanh Chu đều muốn giấu diếm ta, ô.....
Tần nhị tiểu thư ngừng lại, thấp giọng nói:
- Là có chút.....
- Ngươi!
Tống Như Nguyệt lập tức trì trệ, vuốt vuốt bộ ngực, tức giận đến rơi nước mắt:
- Bất hiếu, mấy đứa các ngươi không có một ai hiếu thuận, mỗi ngày đều chỉ biết chọc tức ta, Lãng nhi chọc tức ta, Xuyên nhi chọc tức ta, Khiêm Gia không thèm quan tâm ta, còn có phu quân cũng không để ý tới ta, ngay cả phu quân ngươi, động một chút lại hù dọa ta, uy hiếp ta, ô ô... Ta sống thật không có ý nghĩa gì nữa...