Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1672. Linh Thiền Nguyệt cung không thích hợp (2)




Hạ Thiền đang muốn chui ra ngoài, hắn lập tức nói:

- Lại không nghe lời, đánh đòn.

Nói xong, mình cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo vớ giày, lên giường, chui vào trong chăn, chăm chú ôm nàng vào trong lòng.

Hạ Thiền vùng vẫy mấy lần, mới dần dần dịu dàng ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Xấu, bại hoại....

Lạc Thanh Chu đẩy ra bàn tay nhỏ của nàng, rút ra kiếm của nàng từ trong chăn, ném vào dưới giường, ra lệnh:

- Gọi Thanh Chu ca ca.

- Hừ.

- Ngươi gọi không gọi? Muốn ta cắn rồi?

- Không, không cắn... Thanh, Thanh Chu ca ca.

- Ngoan.

Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, xoa nắn tay nhỏ băng lãnh của nàng, đau lòng nói:

- Nha đầu ngốc, trời lạnh như vậy, đứng ở bên ngoài chịu ướp lạnh và làm khô à? Cô gia lợi hại như vậy, căn bản cũng không cần ngươi bảo hộ, lần sau đừng có lại ngớ ngẩn, biết không?

Hạ Thiền chôn mặt vào trong ngực của hắn, không có lên tiếng.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Không phải ngươi biết xoạt chân sao? Đặt chân của ngươi vào trong ngực cô gia, cô gia cũng giúp ngươi xoa xoa.

- Hừ...

- Có cầm hay không? Ta muốn cắn rồi?

- Không, không cắn...

Trong ngực Lạc Thanh Chu rất nhanh thêm một bàn chân kiều nộn lạnh buốt.

- Nha đầu ngốc, cũng không biết ở trong phòng trông coi à? Đứng ngoài hành lang làm gì? Làm cọc gỗ hả? Ngốc chết rồi.

Lạc Thanh Chu một bên ôn nhu quở trách, một bên ôn nhu giúp nàng xoa nắn.

Khuôn mặt nhỏ lạnh buốt của Hạ Thiền dán ở bên trong cổ của hắn, vểnh miệng nhỏ, trong mắt ẩn chứa nước mắt, không biết là bị hắn mắng, hay là bị cảm động.

- Đúng rồi Thiền Thiền, hỏi ngươi một chuyện. Cái kia, Bách Linh luyện võ qua không?

Lạc Thanh Chu vẫn không nhịn được tò mò trong lòng, nhỏ giọng hỏi.

Hạ Thiền nghe vậy run lên một hồi, mới nói:

- Ta, ta vậy. Không biết.

Lạc Thanh Chu tách ra khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đối mặt với ánh mắt nàng, nói:

- Ngươi mỗi ngày ở chung một chỗ với nàng, sao ngươi lại không biết? Thiền Thiền, ngươi xưa nay không gạt người, càng sẽ không lừa gạt cô gia, có thể nói cho cô gia lời nói thật sao?

Hai con ngươi Hạ Thiền lập loè ánh nước, điềm đạm đáng yêu mà nói:

- Ta, ta thật, không biết. Không, không có gạt ngươi.....

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Bách Linh nha đầu kia cứ như vậy giả bộ? Ngay cả Thiền Thiền cũng không biết?

- Thiền Thiền, ngươi thật không có nhìn qua nàng luyện võ?

- Không, không có.

- Thế nàng mỗi ngày ở nhà ngoại trừ hái hoa, luyện dược ra, còn làm cái gì?

- Hát, ca hát...

- Còn có cái gì?

- Chơi...

- Còn có cái gì?

- Không, không biết...

Lạc Thanh Chu rơi vào trầm tư.

Nha đầu kia mỗi ngày nhìn qua đích thật là rảnh đến nhàm chán, căn bản cũng không giống vụng trộm tu luyện cùng khắc khổ tu luyện, hẳn là cao nhân trời sinh?

Cũng có khả năng này.

Được rồi, không nghĩ tới nàng nữa, quan tâm nàng làm gì, dù sao hắn có thể tùy tiện khi dễ nàng là được.

Lúc này, Hạ Thiền đột nhiên yếu ớt mở miệng nói:

- Bách Linh, nàng, nàng thích, ngươi...

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Thiền Thiền, đừng tin nàng. Nha đầu Bách Linh kia, cô gia cảm giác nàng ta rất kỳ quái, luôn cảm thấy có đôi khi cách nàng rất gần, có đôi khi lại rất xa, dù sao chính là nhìn không thấu nàng, mỗi lần cũng không biết lời nàng nói là thật hay là giả. Nói thật, cô gia chưa hề có loại cảm giác này đối với người khác.

Hạ Thiền giật mình, nói:

- Nàng, nàng nghịch ngợm.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng cười nói:

- Thiền Thiền, vậy còn ngươi? Ngươi nghịch ngợm sao?

Hạ Thiền rủ xuống lông mi thật dài, ngượng ngùng nói:

- Thiền Thiền, mới không, nghịch ngợm đây.

Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc nhu thuận của nàng, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp thẹn thùng của nàng một hồi, tiến tới, hôn một chút miệng nhỏ của nàng, nói:

- Thiền Thiền, ngươi nói xem.

Trong mắt Hạ Thiền lộ ra một tia nghi hoặc, miệng nhỏ khẽ nhếch:

- A...

- Ừm.

Lạc Thanh Chu lại hôn lấy nàng mấy cái, sau đó kéo chăn mền một phát, bao chặt hai người lại.

Thiếu nữ trong chăn, lập tức cứng đờ.

Ngoài cửa sổ, trăng bạc như câu, băng lãnh như nước.

Linh Thiền Nguyệt cung cách đó không xa.

Bách Linh đắp người tuyết xong, lại rất chân thành sửa sang một phen, vuốt ve gương mặt người tuyết, thấp giọng lẩm bẩm:

- Cô gia, không nên rời bỏ chúng ta, vĩnh viễn bồi tiếp chúng ta được không?

Bên cạnh người tuyết này còn có ba người tuyết khác.

Bốn người tuyết chăm chú rúc vào với nhau.

Bách Linh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sau lưng.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng chẳng biết lúc nào đã lặng yên không một tiếng động đứng ở sau lưng nàng, ánh mắt đang nhìn người tuyết nàng vừa đắp xong, không nhìn ra cảm xúc khác trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết.

Bách Linh thấp giọng nói:

- Tiểu thư, không muốn... không được đẩy ngã cô gia, được không?