Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Đúng. Bất quá hai người thị nữ kia của nàng thật không đơn giản.
Lạc Thanh Chu sáng mắt lên, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ cảm thấy, hai người trong đó, người nào không đơn giản nhất?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Dùng kiếm, thiên phú cực cao, mà thần hồn tinh khiết, một lòng ngộ kiếm, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng. Còn một người khác..... Ta nhìn không thấu.
Dừng một chút, lại nói:
- Ngươi sở dĩ mỗi lần đi nơi đó, cảm thấy nơi đó rất thần bí, hẳn là bởi vì nàng. Nàng nhìn qua là một người rất bình thường, nhưng nơi nàng ở giống như một trận nhãn, để nơi đó biến mông lung, ai cũng nhìn không rõ.
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, nói:
- Quả nhiên, ta đã cảm thấy, nha đầu kia thật không đơn giản. Bất quá ta mấy lần thăm dò, đều không công mà lui. Còn có....
Hắn dừng một chút, nói:
- Ta hơi nghi hoặc một chút, vì sao hai người bọn họ lợi hại như vậy lại cam tình nguyện làm thị nữ cho chị vợ nhà ta?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn viện lạc bên kia, nói:
- Có lẽ nàng đã cứu các nàng khi các nàng còn bé. Lại hoặc là, hai người bọn họ thấy nàng đáng thương.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ suy đoán hẳn là đúng. Bởi vì theo ta được biết, vị chị vợ kia của ta đã từng cứu một người trong đó, hơn nữa còn là thời điểm đối phương rất nhỏ, bất lực nhất.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi chú ý với chị vợ nhà ngươi cùng người bên cạnh nàng như thế, thật có rắp tâm khác sao?
Lạc Thanh Chu cười khổ một tiếng, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ có chỗ không biết, ta đối vị chị vợ kia thật ra cũng không có bất kỳ ý đồ gì, nhưng đối với hai người thị nữ bên người nàng... Một người trong đó lúc trước khi ta lần đầu tiên thành thân động phòng...
- Ta không muốn nghe những thứ này.
Thân ảnh xanh nhạt ngắt lời hắn, nói:
- Đây đều là chuyện nhà của ngươi, không liên quan gì tới ta.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có tiếp tục nói nữa.
Đồng thời, trong lòng thầm nói, không phải ngươi nhắc đến trước à, cũng chỉ cho phép ngươi nói, không cho phép ta mở miệng? Nữ nhân bá đạo...
Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Ta phải đi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nha.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:
- Trong lòng ngươi có phải ngóng trông ta nhanh đi hay không?
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Không có, ta thật ra muốn Nguyệt tỷ tỷ ở lâu một hồi.
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Thế nhưng ngươi cũng không có nói.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ở lại một hồi đi, trời còn chưa sáng, chờ trời sáng lại đi lo việc của ngươi.
- Qua loa.
Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng nói một câu, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm, run lên một hồi, đưa mắt vừa nhìn về phía Linh Thiền Nguyệt cung cách đó không xa.
Được rồi, vẫn là không cần thăm dò, cứ giả bộ như cái gì cũng không biết. Nha đầu kia dễ khi dễ như vậy, vạn nhất phát hiện nàng là cao thủ đáng sợ giả heo ăn thịt hổ, vậy thì phiền toái, vậy sau này cũng không dám khi dễ nàng, nói không chừng về sau còn muốn bị nàng khi dễ.
Về phần đại tiểu thư, ai, đáng thương... Thần hồn cùng thân thể đều bị hao tổn, không biết linh dịch của hắn có hữu dụng đối với nàng hay không, đêm mai lừa nàng ăn mấy giọt thử một chút.
Nghĩ như vậy một hồi, hắn vừa muốn vào nhà, đột nhiên nhìn thấy bên trên hành lang phía dưới lộ ra một mảnh góc áo màu xanh nhạt.
- Thiền Thiền cho rằng ta tu luyện mệt mỏi, ngủ ở chỗ này, cho nên ở bên ngoài trông coi ta....
Trong lòng hắn chảy qua một dòng nước ấm, vừa thương tiếc, vừa cảm động.
Trong trời đông giá rét, tiểu nha đầu vẫn đứng ở nơi đó, có lạnh hay không.
Hắn lập tức xuyên thấu nóc nhà, vào trong nhà, thần hồn trở về cơ thể, lập tức xuống giường, lặng yên không một tiếng động đi tới phía trước cửa sổ.
- Kẹt kẹt...
Hắn đột nhiên mở ra cửa sổ, lao ra ngoài, duỗi tay ra, bắt lại thân ảnh đang muốn chạy trốn, lập tức ôm nàng, lướt vào trong phòng.
- Kẹt kẹt...
Cửa sổ rất nhanh bị đóng lại.
Toàn bộ quá trình nhanh chóng tuyệt luân, Hạ Thiền vừa rồi còn đang ngẩn người, căn bản không kịp phản ứng.
Lúc này kịp phản ứng, đã bị hắn bắt vào trong nhà, ôm vào trong lòng.
- Thả, thả ta.....
Nàng ở trong ngực hắn giãy dụa, khuôn mặt nhỏ băng lãnh, tay nhỏ băng lãnh, thân thể cũng lạnh buốt.
Lạc Thanh Chu ôm nàng, đi tới trước giường, đặt nàng lên giường, nói:
- Thiền Thiền, đừng vùng vẫy, cô gia ủ ấm cho ngươi một lúc.
- Không, không muốn....
Hạ Thiền lập tức ngồi dậy, lại bị hắn đè xuống.
Lạc Thanh Chu giúp nàng cởi bỏ vớ giày, lại nhanh chóng giải khai vạt áo của nàng, giúp nàng cởi bỏ áo ngoài lạnh buốt, sau đó nhét nàng vào trong chăn.