Trở lại Mai Hương uyển.
Hắn đứng tại cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn nóc nhà cùng toàn bộ không trung Tần phủ một cái.
Không biết Nguyệt tỷ tỷ khi nào mới đến, hi vọng tối nay đừng chờ đến lúc hắn và nhị tiểu thư thân mật bị thấy được, vậy thì quá lúng túng.
Suy nghĩ chỗ này, hắn quyết định trước thông báo Nguyệt tỷ tỷ một tiếng.
Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, phát một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, tối nay có tới không? Chờ ta dỗ ngủ nương tử nhà ta 】 .
Một lát sau, tin nhắn trả lời lại: 【 Ta đã tới, ngươi ở sân nhỏ nào 】 .
Lạc Thanh Chu lập tức khẩn trương, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trả lời: 【 Nguyệt tỷ tỷ, nhanh như vậy à? Ngươi ở đâu? Ta bây giờ còn chưa có thời gian, ngươi trước tiên có thể ở bên ngoài chờ ta không? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ta ở nóc nhà chờ ngươi 】 .
Lạc Thanh Chu cứng một chút, vội vàng trả lời: 【 Đừng, Nguyệt tỷ tỷ, thế này này, ngươi đi Trích Tiên cư chờ ta. Ta đặt khăn tay của ngươi ở hậu hoa viên, ngươi lập tức có thể tìm tới 】 .
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, vội vàng tiến vào tiểu viện, bước nhanh đi đến hành lang, đẩy cửa sổ ra, nói với Tần nhị tiểu thư ở bên trong nói:
- Nhị tiểu thư, nàng ngủ trước, ta còn có việc, muốn đi Trích Tiên cư một chuyến.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, xõa mái tóc, đang ở trên giường đọc sách, nghe vậy giật mình, ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, đừng quá mệt mỏi.
Nàng cũng không hỏi nhiều một câu. Hắn đi Trích Tiên cư, có thể là tu luyện, cũng có thể là bồi Hạ Thiền.
Vô luận là chuyện nào, nàng đều không nên hỏi nhiều.
Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, bước nhanh rời đi.
Đợi hắn đi vào Trích Tiên cư lúc, lập tức vào phòng, thần hồn xuất khiếu.
Thần hồn bay lên nóc nhà.
Toàn bộ Tần phủ, trời tối người yên, không còn ai đi đường, chỉ có mấy ngọn đèn lồng yếu ớt chiếu sáng khẽ đung đưa trong gió rét.
Lạc Thanh Chu tung bay ở trên nóc nhà, quan sát bốn phía, nhưng cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia.
Trong lòng hắn nghi hoặc, đành phải lấy ra bảo điệp đưa tin hỏi thăm: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đã đến sao? Ta đang ở nóc nhà chờ ngươi 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ta ở phía dưới ngươi 】 .
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức xoay người, nhìn về phía vườn hoa phía sau Trích Tiên cư.
Dưới cây lê bị tuyết đọng bao trùm.
Một đạo thân ảnh xanh nhạt đang đứng ở nơi đó, cầm một cái khăn trong tay, không nhúc nhích, giống như hòa thành một thể với tuyết trắng bốn phía cùng cây lê trên đỉnh đầu, trên người thậm chí không có bất kỳ khí tức ba động.
Lạc Thanh Chu vội vàng thu hồi bảo điệp đưa tin, bay thấp xuống dưới.
Thân ảnh xanh nhạt hơi cúi đầu, nhìn khăn tay tuyết trắng trong tay, không nhìn ra cảm xúc khác trên mặt, thản nhiên nói:
- Từ bỏ sao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức đoạt lấy, nói:
- Muốn! Ta chỉ sợ Nguyệt tỷ tỷ tìm không thấy nơi này, cho nên mới treo ở trên cây.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu thu khăn tay vào, nhìn nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi tới khi nào?
Thân ảnh xanh nhạt ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Tới một hồi.
Dừng một chút, lại nói:
- Đi dạo một hồi trong phủ ngươi, nhìn thấy....
Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt, nói:
- Thấy cái gì?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Nhìn thấy ngươi cùng nương tử nhà ngươi nói chuyện, còn nghe được nương tử nhà ngươi đánh đàn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lập tức vội vàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có thể đã hiểu lầm. Ngươi nói người kia là người trong lương đình hậu hoa viên kia của Linh Thiền Nguyệt cung?
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Không phải nàng sao? Ta thấy trong phủ ngươi chỉ có nàng là xinh đẹp nhất, không phải sao?
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra vẻ xấu hổ, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, nương tử của ta ở Mai Hương uyển. Ngươi nói cái kia, là chị vợ nhà ta. Nàng… nàng đích xác rất xinh đẹp.
Thân ảnh xanh nhạt nói:
- Nha.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Lạc Thanh Chu đành phải nói sang chuyện khác:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta luyện côn pháp, ngươi giúp ta chỉ đạo một chút, được không?
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì, tựa như đang tự hỏi cái gì.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên lại hỏi:
- Đã không phải nương tử nhà ngươi, trễ như vậy mà ngươi đến đó làm gì? Còn có, ngươi cùng với hai người thị nữ của nàng, mắt đi mày lại, còn động thủ động cước, là có ý gì? Ta còn nghe được, ngươi để nàng đánh đàn cho ngươi.
Lạc Thanh Chu: - .....
- Cái kia.... ta.... cái này ta không có....
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Không cần giảo biện, háo sắc mà thôi, ta hiểu rõ.
Lạc Thanh Chu: - ...
Thân ảnh xanh nhạt từ bên cạnh hắn đi qua, dạo qua một vòng trong hoa viên, thản nhiên nói: