Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1666. Nguyệt tỷ tỷ: Ta đã đến trong nhà ngươi (2)




Trong lòng hắn nghi hoặc, đi vào phòng, dừng ở cửa ra vào, nghe lén một chút.

Trong phòng im ắng, cũng không âm thanh nào đang phát ra.

Bách Linh đi theo vào, tiến lên gõ cửa nói:

- Tiểu thư, Thiền Thiền, cô gia tới, các ngươi mau mặc xong y phục, đừng để cô gia chiếm tiện nghi.

Lạc Thanh Chu trừng nàng một chút, lại đưa tay dùng sức bóp gương mặt phấn nộn kia của nàng một chút.

Bách Linh lập tức kêu lên:

- A! Cô gia, đau quá! Tiểu thư, Thiền Thiền, các ngươi vẫn đừng mặc quần áo, cô gia đang khi dễ người ta, các ngươi cứ ở trong đó, ô ô.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Hạ Thiền một bộ váy áo xanh nhạt, trong tay nắm kiếm, đứng ở bên trong.

Bách Linh lập tức chạy trốn đi vào, ủy khuất tố cáo:

- Thiền Thiền, cô gia vừa rồi nắm chặt ở đằng sau của người ta, đau quá.

Vừa nói, một bên xoa phía sau mông.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, đứng tại cửa ra vào nói:

- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nghe nói thân thể ngươi khó chịu, để cho ta tới thỉnh an cho ngươi.

Bách Linh lập tức ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, lập tức ở bên trong ‘Ha ha ha’ cười không ngừng.

Hạ Thiền lúc này mới lên tiếng nói:

- Tiểu thư, ở, đằng sau.

Lạc Thanh Chu giật mình, sầm mặt lại, đột nhiên vọt vào gian phòng, nhắm ngay mông Bách Linh ‘Ba ba’ đánh mấy bàn tay, đánh nàng cứng người lại tại chỗ, mở to hai mắt.

- Lần sau lại lừa gạt cô gia, trói lại đánh.

Lạc Thanh Chu hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng, trực tiếp đi hậu hoa viên.

- Ô ô, Thiền Thiền, Thiền Thiền! Ngươi thấy được sao? Cô gia đánh cái mông người ta, còn ba ba ba đánh đến mấy lần, ô ô.... đau quá… ngươi nhanh giúp người ta làm chủ...

Bách Linh che lấy đằng sau đang nóng bỏng, ô ô than khóc.

Hạ Thiền không có để ý nàng, do dự một chút, cũng đi hậu hoa viên.

Trong lương đình, Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang ngồi ở nơi đó, cúi đầu, nghiêm túc chăm chú sửa cây đàn.

Lạc Thanh Chu đi tới nói:

- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nghe nói thân thể ngươi khó chịu, chuyên bảo ta tới thỉnh an cho ngươi.

Tần đại tiểu thư cúi đầu, trong tay nhẹ nhàng vặn lấy trục dây cung, cũng không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ không tì vết của nàng một hồi, lại mở miệng nói:

- Đại tiểu thư, bài « Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ », ngài đã luyện xong chưa?

Lúc trước Tần đại tiểu thư thế nhưng chính miệng nói, luyện xong sẽ gảy cho hắn nghe.

Tần đại tiểu thư dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn hắn, thần sắc lãnh đạm mà nói:

- Ngươi muốn nghe sao?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Muốn.

Tần đại tiểu thư thản nhiên nói:

- Tìm người khác đánh cho mà nghe.

Nói xong, tiếp tục cúi đầu chỉnh dây đàn.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Lạc Thanh Chu cứng đờ, không dám chờ lâu, cũng không dám quấy rầy nàng, chắp tay nói:

- Vậy Đại tiểu thư làm việc của mình đi, ta về trước.

Nói xong, quay người rời đi.

Hạ Thiền ôm kiếm, đứng ở dưới mái hiên nhìn hắn, tựa hồ có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc đi qua Lạc Thanh Chu từ bên người nàng, thấp giọng nói:

- Thiền Thiền, đêm nay muốn đi cưỡi ngựa hay không?

Hạ Thiền biến sắc, lập tức chạy trốn tới trong lương đình, núp ở sau lưng Tần đại tiểu thư, quyệt miệng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu thị uy nhìn nàng một chút, bước nhanh rời đi.

Vừa tới tiền viện, cửa sổ bên cạnh đột nhiên mở ra, Bách Linh từ bên trong thò đầu ra, tức giận nói:

- Thối cô gia, xấu cô gia, cái mông người ta bị ngươi đánh sưng lên! Ô ô, đau quá...

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:

- Ta không tin, trừ phi ngươi cho cô gia nhìn một chút.

Bách Linh lập tức ô ô nói:

- Thật sưng lên nha, không tin cô gia tiến vào nhìn, vừa đỏ vừa sưng, ô ô.... cô gia thật ác độc....

Lạc Thanh Chu suy nghĩ đêm nay còn có chính sự, không còn ở lại đùa nàng, nói:

- Ngươi chờ, ta đêm mai lại đến nhìn, đến lúc đó nếu như còn sưng, cô gia sẽ giúp ngươi xoa.

Nói xong, bước nhanh rời đi.

Bách Linh nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên hô:

- Cô gia, tiểu thư rất thích người tuyết mà ngươi đắp hôm trước.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, dừng bước lại nhìn về phía nàng.

Bách Linh nói:

- Tối hôm qua tiểu thư một người đứng ở trước mặt bốn người tuyết, đứng yên thật lâu. Bất quá.... Cô gia, người tuyết bị đẩy ngã, không biết có phải là tiểu thư đẩy hay không. Cô gia có phải lại chọc tiểu thư tức giận hay không?

Lạc Thanh Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:

- Là bởi vì khi chúng ta ném tuyết, ta nện cầu tuyết vào đại tiểu thư?

Bách Linh nói:

- Cũng có khả năng.

Lạc Thanh Chu nhún vai, không nói gì thêm, bước nhanh đi ra cửa chính, trong lòng âm thầm nói:

- Không nghĩ tới đại tiểu thư lại là người lòng dạ hẹp hòi.

Suy nghĩ bình thường tính cách của đại tiểu thư, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.