Tống Như Nguyệt thì ở một bên than thở.
Tin tức tốt đêm nay đối với bọn hắn mà nói, không chỉ không phải một tin tức tốt, hơn nữa còn là một tin tức làm bọn hắn cảm thấy thấp thỏm khó an.
- Thanh Chu ca ca, Thánh thượng đột nhiên đi nước cờ này, ngươi biết hắn muốn làm gì sao?
- Thật chẳng lẽ giống như đại ca nói, Thánh thượng bất kể hiềm khích lúc trước, muốn trọng dụng Tần gia chúng ta?
Trên đường trở về, Tần nhị tiểu thư nhíu mày hỏi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng cảm thấy có khả năng sao?
Tần nhị tiểu thư trầm tư một chút, nói:
- Nếu như Thanh Chu ca ca cùng đại ca đều thật nguyện ý hiệu lực cho hắn, Vi Mặc cảm thấy, cũng có khả năng. Bất quá, chỉ là tạm thời có khả năng. Chờ hắn đạt được mục đích, có khả năng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Lạc Thanh Chu nói:
- Cho nên, không phải hắn chết, chính là chúng ta vong.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một hồi, nói:
- Vi Mặc có chút bận tâm đại ca.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, an ủi:
- Đừng vội, Trưởng công chúa sắp trở về rồi, đến lúc đó ta đi trước hỏi Trưởng công chúa một chút về ý nghĩ chân thực của nàng lại nói.
- Ừm.
Hai người nói chuyện, rất mau trở về Mai Hương uyển.
Tần nhị tiểu thư dừng bước lại nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc hơi mệt chút, muốn trở về nghỉ ngơi. Chàng một người đi tỷ tỷ nơi đó đi, thuận tiện thay mặt Vi Mặc vấn an tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu buông lỏng nàng ra, giúp nàng quấn chặt áo lông chồn trên người, nói:
- Được, nàng mau vào đi thôi, bên ngoài gió lớn.
Thu nhi cùng Châu nhi lập tức tới đỡ lấy Tần nhị tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đưa mắt nhìn các nàng tiến vào tiểu viện, một mình mang theo đèn lồng, quay người rời đi.
Lúc đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, tiền viện lại vang lên tiếng ca thanh thúy êm tai của Bách Linh.
- Ta là một con lừa nhỏ, hắn chưa hề đụng cũng không cưỡi, có một ngày tâm huyết của hắn dâng trào leo lên cưỡi đi chợ, trong tay hắn nắm lấy đuôi ngựa nhỏ, trong lòng đang đắc ý.... Ai! Ai đang ở ngoài cửa ra vào nghe lén tiểu Bách Linh ca hát?
Tiếng ca đột nhiên đình chỉ, tiếng bước chân lập tức đi tới cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu ở ngoài cửa ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Bách Linh, là ta.
- Kẹt kẹt...
Cửa sân mở ra.
Bách Linh hừ lạnh nói:
- Cô gia, ngươi làm sao mỗi lần tới đều lén lén lút lút, giống như là làm trộm âm thầm trốn ở ngoài cửa không bằng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đây không phải nghe được ngươi đang hát, sợ quấy rầy ngươi sao?
Mặt mũi Bách Linh lập tức tràn đầy nghi ngờ nói:
- Ca hát? Ai? Ai đang hát? Cô gia, vừa rồi người ta không có ca hát nha, cô gia có phải nghe nhầm hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có vạch trần nàng, nói:
- Nghe Mai nhi nói, thân thể đại tiểu thư khó chịu, chuyện gì xảy ra?
Bách Linh khẽ nói:
- Thân thể Tiểu thư rất tốt đây, chính là không muốn ra ngoài mà thôi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tốt thôi, nhị tiểu thư còn để cho ta tới vấn an, nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi đây.
Nói xong, quay người muốn rời khỏi.
Bách Linh vội vàng kéo hắn lại, vội la lên:
- Cô gia, ngươi làm sao như thế? Đã tới thì đi vào thỉnh an cho tiểu thư đi. Hừ, không thể bởi vì tiểu thư cùng ngươi ly hôn, ngươi liền không để ý tới tiểu thư? Làm người cũng không thể vong ân phụ nghĩa. Tiểu Điệp người ta đều thường xuyên treo ân tình của tiểu thư ở bên miệng đây, mạnh hơn cô gia ngươi rất nhiều.
Lạc Thanh Chu xoay người nói:
- Đại tiểu thư có đang ở hậu hoa viên?
Bách Linh nói:
- Không có đâu, đang ở trong gian phòng.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Vậy quên đi, gian phòng thì ta cũng không dám đi vào.
Bách Linh nắm lấy tay áo của hắn nói:
- Cô gia, ngươi nói láo, ngươi rõ ràng thường xuyên vụng trộm đi vào, ta đều trông thấy nhiều lần đây.
Lạc Thanh Chu lập tức nghiêm mặt nói:
- Bách Linh, loại lời này cũng không thể nói lung tung. Nếu để cho người bên ngoài nghe thấy, còn nói ta có ý gì với đại tiểu thư... Dù sao, về sau không thể lại nói giỡn kiểu này, biết không?
Bách Linh mở trừng hai mắt nói:
- Cô gia, người ta lại không có nói lung tung. Cô gia không phải thường xuyên tiến vào gian phòng của Thiền Thiền sao? Làm sao, không dám thừa nhận?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, lập tức kịp phản ứng:
- Đại tiểu thư đang ở bên trong gian phòng của Thiền Thiền?
Bách Linh nói:
- Đúng vậy, cô gia nghĩ sao?
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, trực tiếp tiến vào tiểu viện.
Vừa đi lên bậc thang, hắn đột nhiên lại quay đầu hỏi:
- Bách Linh, đại tiểu thư ở trong gian phòng của Thiền Thiền làm gì?
Bách Linh nói:
- Nói chuyện phiếm.
Lạc Thanh Chu giật mình, rất khó tưởng tượng được hai người từ trước đến nay lạnh như băng không thích nói chuyện, sẽ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, kia là hình tượng như thế nào.