- Nếu như Thánh thượng thật muốn đối phó Tần gia chúng ta, lại thế nào triệu ta tiến cung, để cho ta làm Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ? Có lẽ Tần gia chúng ta và Thánh thượng thật có mâu thuẫn, nhưng đây đều là một chút hiểu lầm nhỏ, Thánh thượng căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Lập tức, hắn nhìn về phía Tần nhị tiểu thư bên cạnh, nói:
- Đúng rồi, Thánh thượng còn nói với ta, lần trước hắn còn mời Thanh Chu tiến cung nói chuyện, Thánh thượng bảo nói chuyện cùng Thanh Chu rất vui sướng. Mà Thánh thượng còn nói, sang năm thi Đình, rất xem trọng Thanh Chu, còn nói lấy tài hoa của Thanh Chu, nói không chừng có thể thi đậu Trạng Nguyên. Thánh thượng coi trọng người Tần gia ta như thế, nói rõ sớm đã không còn để ở trong lòng những nhỏ hiểu lầm kia. Thanh Chu, đến lúc đó chúng ta một văn một võ, cùng một chỗ ra sức vì nước, vì Thánh thượng phân ưu, sau đó lại giúp Tần gia được phong một cái tước vị, cũng coi là xứng đáng thân phận nam nhi Tần gia chúng ta, ngươi cứ nói đi?
Lạc Thanh Chu phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, trên mặt lộ ra ý cười, gật đầu nói:
- Đại ca nói rất đúng.
Lập tức lại nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, hai người không nên suy nghĩ nhiều, chuyện bên ngoài, giao cho ta và đại ca nhị ca là được. Chúng ta là nam nhi Tần gia, tự nhiên nên phân ưu cho Tần gia, không cần mọi người quan tâm.
Tống Như Nguyệt nghi hoặc mà nhìn hắn, há to miệng, còn muốn lên tiếng, Tần Văn Chính đột nhiên ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói:
- Tốt, Lãng nhi cùng Thanh Chu đều đã nói như vậy, có khả năng đích thật là chúng ta suy nghĩ nhiều. Ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh.
Tần nhị tiểu thư cũng cười nói:
- Đại ca, dùng bữa.
Tần Lãng cười bưng chén rượu lên, nói:
- Thanh Chu, đại ca kính ngươi một chén.
Lạc Thanh Chu vội vàng bưng chén rượu lên, đứng lên nói:
- Nên là Thanh Chu kính đại ca.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Tần Lãng lại ăn một hồi, gặp thời gian không còn sớm, đứng lên nói:
- Phụ thân, mẫu thân, Vi Mặc, Thanh Chu, ta còn muốn về học viện, đi trước. Các ngươi tiếp tục ăn, mấy ngày nữa ta cùng nhị đệ sẽ được nghỉ, đến lúc đó trở lại đoàn tụ cùng các ngươi.
Mấy người đều đứng lên, một mực đưa hắn đến ngoài cửa lớn. Tần Lãng cưỡi lên ngựa, phất phất tay, rất mau chạy ra hẻm nhỏ, biến mất ở trong màn đêm phía xa.
Mấy người đứng tại cửa ra vào, thần sắc khác nhau.
Tống Như Nguyệt cau mày nói:
- Lão gia, Lãng nhi hắn...
Tần Văn Chính thở dài nói:
- Tính tình Lãng nhi, nàng cũng biết, khuyên không được. Mà lại có một số việc, đã không thích hợp lại nói với hắn.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt khó coi nói:
- Lão gia, Lãng nhi thật muốn làm Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, chúng ta có phải hay không liền muốn...
- Liền muốn đề phòng hắn?
Tần Văn Chính nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói:
- Hiện tại liền phải đề phòng hắn. Chuyện trong nhà, không thể lại nói cho hắn biết.
Tống Như Nguyệt run giọng nói:
- Thế nhưng là, thế nhưng Lãng nhi là con của chúng ta... là trưởng tử của ngài, chúng ta sao có thể...
Tần Văn Chính nhìn về phía cửa ngõ xa xa, ánh mắt lộ ra một tia thống khổ, không nói gì thêm.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Mẫu thân, chờ đại ca cùng nhị ca nghỉ trở về, Vi Mặc mới hảo hảo tâm sự cùng hắn. Đại ca một mực khắc khổ tu luyện tại học viện, tối nay là lần đầu tiên biết được những chuyện này, trong lúc nhất thời, tự nhiên không xoay chuyển được, Vi Mặc đến lúc đó nói rõ ràng với hắn, chính hắn sẽ từ từ hiểu được.
Tống Như Nguyệt than thở nói:
- Hi vọng Lãng nhi nói đúng, nếu như Thánh thượng thật buông tha Tần gia chúng ta, về sau sẽ không còn khó xử Tần gia ta, vậy là tốt nhất rồi.
Tần nhị tiểu thư không nói gì thêm, đưa mắt nhìn về phía người bên cạnh.
Lạc Thanh Chu cầm tay của nàng, trầm mặc, cũng không mở miệng.
Thật ra chuyện rất đơn giản, chỉ cần người kia chết rồi, hết thảy vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Trời vẫn là trời, đất vẫn là đất.
Đại ca muốn trung quân báo quốc, tự nhiên còn có quân chủ mới cùng quốc gia mới để hắn thi triển khát vọng.
Mặc kệ người kia sẽ buông tha bọn hắn hay không, dù sao hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời đêm thâm thúy, trăng sáng treo cao.
Suy nghĩ đêm nay Nguyệt tỷ tỷ muốn đến trong phủ, trong lòng của hắn không khỏi hơi khẩn trương, lại có chút bất an, luôn cảm thấy giống như đang trộm tình.
Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Nguyệt tỷ tỷ không phải người như vậy, hắn đều chỉ là vì tu luyện.
- Thanh Chu ca ca, thân thể tỷ tỷ khó chịu, chàng đi thăm nàng một chút đi.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói khẽ.
Tiệc tối kết thúc.
Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư rời đi.
Tần Văn Chính ngồi ở đại sảnh, cau mày, không nói một lời.