- Oanh!
Lạc Thanh Chu lại đập tới một quyền, trực tiếp đập vỡ nát toàn bộ thần hồn của hắn biến thành tro tàn trong một đạo sấm sét thô to.
Cùng lúc đó.
Nam tử hắc bào phía dưới cũng bị Long nhi đã thoát khốn mà ra đuổi kịp.
Đuôi rắn của Long nhi quét qua, trực tiếp nện hắn xuống đất, chìm vào bên trong nước bùn, lập tức há mồm phun ra lít nha lít nhít thủy tiễn, trong nháy mắt đâm thủng thần hồn của hắn trăm ngàn lỗ!
- Đi chết đi!
Long nhi lập tức lại biến trở về hình người, điểm đỏ giữa hai đầu lông mày kiều diễm ướt át, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh thẳm, ‘Bá’ một tiếng, đâm vào thần hồn nam tử hắc bào kia.
Quang mang lập tức nổ bắn ra, tên nam tử hắc bào kia hóa thành hư không tại chỗ.
Cây cối bốn phía, sụp đổ hơn phân nửa.
Sóng nước mãnh liệt từ đáy hồ nhanh chóng khuếch tán ra, liên lụy cả Tây Hồ.
Trên mặt hồ, thủy triều cuồn cuộn, dòng nước bay thẳng lên ven hồ.
Long nhi thu hồi bảo kiếm, thu lại yêu khí cùng sát khí trên người, mặt mũi tràn đầy cảm động nói:
- Công tử, cảm ơn ngươi tới cứu Long nhi. Nếu không có công tử xuất hiện, Long nhi đã bị hai bại hoại này bắt đi. Đại ân của công tử, Long nhi không thể báo đáp, chỉ có lấy thân....
Lạc Thanh Chu lập tức ngăn chặn lời nàng:
- Nơi đây không nên ở lâu, ngươi vẫn mau rời đi nơi này. Hai thần hồn bị giết, nhục thân bọn hắn khẳng định có người thủ hộ, đến lúc đó khẳng định sẽ truy xét đến nơi này.
Long nhi nói:
- Ta trốn vào Long cung, bọn hắn hẳn là không tìm thấy.
Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt kim bát đã mất đi ánh sáng, cẩn thận quan sát một chút, cũng không có đưa tay đụng vào, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Vậy thì nói không chính xác, bọn hắn ngay cả pháp bảo phật môn đều mượn tới, nói rõ trong tay còn có càng nhiều pháp bảo lợi hại. Nếu ngươi bị phát hiện, đến lúc đó mọc cánh khó thoát. Vẫn là ra ngoài tránh đầu gió đi, chờ qua năm trở lại. Vân Vụ sơn mạch nơi đó có một con sông đầy mây mù, ngươi trước tiên đi nơi đó trốn tránh, cho dù có người truy xét đến nơi đó, ngươi cũng có thể bất cứ lúc nào đào tẩu, dù sao cũng an toàn hơn so với trốn ở chỗ này, tình cảnh giống như bắt rùa trong hũ.
Long nhi cau mày nói:
- Thế nhưng Long nhi không nỡ xa công tử.
Nàng lại nhìn thân ảnh xanh nhạt cách đó không xa một chút, nói:
- Cũng không nỡ xa tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Ta có khả năng cũng chẳng mấy chốc sẽ đến đó. Mà nơi đó cách nơi này cũng không xa, thần hồn tới lui cũng chính là trong chốc lát, chờ có cơ hội, ta và Nguyệt tỷ tỷ sẽ đi qua thăm ngươi. Nếu như nơi đó có người khi dễ ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta tìm người giúp ngươi.
Long nhi hiếu kỳ nói:
- Công tử ở nơi đó cũng có người quen biết? Là người hay là yêu? Là nam hay là nữ?
Thần sắc Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Long nhi cô nương, đừng lề mề, nhanh đi thu dọn đồ đạc, tốt nhất đêm nay liền ra ngoài.
Long nhi gặp hắn nói nghiêm trọng, không dám lại trì hoãn, vội vàng đáp ứng một tiếng.
Đang muốn đi Long cung, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Long nhi cô nương, trong long cung của ngươi có nhiều bảo vật như vậy, ngươi chứa nổi không? Nếu như chứa không nổi, trước tiên có thể đặt ở chỗ ta này. Đến lúc nào ngươi cần, ta đưa lại cho ngươi.
Long nhi quay đầu nói:
- Công tử, những vật trong Long cung kia đều là đồ cưới của Long nhi, nếu công tử nguyện ý, Long nhi có thể đặt ở ngươi nơi đó, Long nhi từ bỏ cũng có thể.
Lạc Thanh Chu trệ một chút, nói:
- Ngươi mang toàn bộ đi đi.
Long nhi nhìn người nào đó phía sau hắn một chút, không dám nói đùa nữa, lập tức mở ra cổng vào, bơi đi vào.
Lạc Thanh Chu xoay người, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt sau lưng, bờ môi giật giật, còn chưa nói chuyện, thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Ta không thể động thủ, không phải không giúp ngươi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, do dự một chút, hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi chỉ cần vừa động thủ liền sẽ bị tông môn ngươi phát hiện?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Đúng.
Lạc Thanh Chu nhăn đầu lông mày:
- Bọn hắn động tay chân ở trên người ngươi?
Thân ảnh xanh nhạt khẽ lắc đầu, nói:
- Là chính ta gieo ấn ký lời thề, nếu dùng công pháp của tông môn, bọn hắn liền sẽ biết.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sau đó thì sao? Bọn hắn sẽ đến làm khó dễ ngươi?
Thân ảnh xanh nhạt không tiếp tục trả lời, thản nhiên nói:
- Gần đây không được đi ra, cũng không cần tới nơi này, hảo hảo tu luyện, có việc, phát tin nhắn cho ta.
Nói xong, muốn rời khỏi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, có thể nói cho ta tông môn ngươi không?