- Công tử, Long nhi rất muốn....
Long nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cắn môi, mặt mũi tràn đầy thần thái vũ mị, dịu dàng nói:
- Chúng ta đi Long cung giao phối, có được hay không?
Vừa nói xong, ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía phía sau của nàng.
Thân thể Long nhi cứng đờ, nửa người dưới cũng ngừng lề mề, quay đầu nhìn lại, thân ảnh xanh nhạt đứng ở vị trí cách đó không xa, đang an tĩnh nhìn nàng.
- Công tử, vừa rồi hai người kia thật đáng sợ, Long nhi đều bị bị hù lộ ra cái đuôi. Công tử cùng tỷ tỷ tiếp tục làm việc, Long nhi ra ngoài đi theo hai người xấu kia, không cho bọn hắn tới quấy rầy công tử cùng tỷ tỷ.
Nói xong, nàng lập tức biến trở về hình người, xám xịt rời đi.
Lạc Thanh Chu vội vàng nhắc nhở:
- Long nhi cô nương, không thể hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất đừng tới gần họ.
Long nhi ở phía ngoài nói:
- Long nhi biết được, công tử nhanh đi bồi tỷ tỷ đi, tỷ tỷ cần ngươi.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, quay đầu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, Long nhi cô nương chỉ thích nói bậy, đừng để ý tới nàng. Chúng ta đi vào đi, ta thử một chút côn thứ nhất, Nguyệt tỷ tỷ hỗ trợ chỉ đạo một chút.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên ‘Oanh’ một tiếng, sóng nước lăn lộn, một cỗ năng lượng to lớn ba động, đột nhiên từ nơi không xa nhanh chóng khuếch tán đến.
Đồng thời, một tiếng nhe răng cười chỉ có thần hồn mới có thể nghe từ trong nước truyền đến:
- Ha ha, tiểu yêu tinh, ta nhìn ngươi hôm nay trốn nơi nào! Phật quang kim bát này của ta thế nhưng là chuyên môn mượn từ Kim Thiền tự, chính là vì đối phó đám yêu quái thích trốn ở chỗ tối như các ngươi. Thành thành thật thật cùng ta trở về đi, đến lúc đó dùng xích sắt khóa ngươi lại, vừa hay có thể biểu diễn một đoạn tiết mục đặc sắc trước mặt tân khách và Thánh thượng.
- Yêu tinh! Hiện hình!
- Sưu!
Lạc Thanh Chu không có chút do dự, trong nháy mắt từ cửa hang lao ra ngoài.
Rừng rậm dưới đáy hồ cách đó không xa, kim quang nổ bắn ra, thủy triều mãnh liệt.
Một tên nam tử người khoác hắc bào, tay đang cầm một cái bát màu vàng tung bay ở trên không, mặt mũi tràn đầy ý lạnh, nhe răng cười.
Bên trong kim bát bắn ra một cột sáng thô to màu vàng kim, vừa hay bao phủ ở trên người Long nhi.
Long nhi liều mạng giãy dụa, lại không thể nào tránh thoát, khắp khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng và thống khổ.
Mà ở sau lưng nàng không xa, một tên nam tử hắc bào khác đang cầm một trương tấm võng lớn màu vàng kim, ngăn chặn đường đi của nàng.
Tên nam tử khoác hắc bào tay cầm kim bát ở phía trên rừng rậm nghiêm nghị quát:
- Yêu nghiệt, còn không mau mau hiện ra nguyên hình, tiến vào kim bát của ta, khỏi bị nỗi khổ da thịt.
- Hưu!
Đúng vào lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên lặng yên không một tiếng động đi vào phía sau hắn, lập tức bắn nhanh mà ra, trong nháy mắt đâm về phía đầu của hắn.
Nam tử khoác hắc bào phản ứng cực nhanh, đột nhiên xoay người một cái, kim bát trong tay nhắm ngay phi kiếm.
- Đinh!
Phi kiếm đâm vào bên trong kim bát, ở bên trong rung động không ngừng, rốt cuộc bay ra.
- Hừ, lại còn có đồng bọn! Hôm nay ta muốn bắt hết đám yêu nghiệt các ngươi trở về, răn đe đám khác.
Nam tử khoác hắc bào cười lạnh một tiếng, kim bát trong tay lóe lên ánh sáng, bắt đầu tìm kiếm người đánh lén sau lưng.
- Oanh!
Một nắm đấm đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh hắn, đánh tới cổ họng hắn.
Nam tử khoác hắc bào biến sắc, kim bát trong tay lập tức đón đỡ trước người.
- Ầm!
Kim quang nổ bắn ra.
Nắm đấm lóe ra quyền mang màu vàng kim nặng nề mà đập vào bên trên kim bát trong tay hắn.
Kim bát lấp lóe Phật quang, dễ như trở bàn tay chặn nắm đấm.
Nam tử khoác hắc bào cười khẩy, đang muốn ra quyền, đột nhiên nhìn thấy một đầu lôi điện màu tím giống như rắn quấn quanh ở bên trên kim bát, lập tức thuận cánh tay của hắn, trong nháy mắt quấn quanh ở trên người hắn.
Toàn thân hắn lập tức run rẩy một trận, kim bát trong tay kém chút cầm không được mà vứt bỏ.
- Oanh! Oanh! Oanh.
Đúng vào lúc này, nắm đấm mang theo lôi điện lần nữa từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn đập tới hắn.
Tu vi thần hồn hắn bây giờ cũng chỉ có Luyện Thần cảnh, sở dĩ có thể trong nháy mắt vây khốn thiếu nữ Yêu tộc phía dưới, hoàn toàn là ỷ lại pháp bảo phật môn trong tay.
Lúc này đối mặt với nắm đấm như mưa to gió lớn của Lạc Thanh Chu, hắn triệt để mất đi sức phản kháng.
Lại mấy đạo lôi điện quấn quanh ở trên người hắn, tay hắn rốt cục cầm không được kim bát, bắt đầu rơi xuống dưới.
Mất đi Phật quang của kim bát bảo hộ, thần hồn của hắn rốt cuộc không chịu nổi uy lực lôi điện, trong nháy mắt bắt đầu phá tan thành mảnh nhỏ.
Hắn trừng lớn hai mắt hoảng sợ, muốn chạy trốn, lại không động đậy được.