Quả nhiên là đồ tốt.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đại định, không còn e ngại, tiếp tục hướng tới phía trước lướt đi.
Tung bay ở trong tiểu viện, đón gió tuyết, du đãng khắp nơi.
Sau khi đi dạo toàn bộ tiểu viện một vòng, hắn lại cẩn thận từng li từng tí tăng lên độ cao, chậm rãi lướt lên trên.
Thẳng đến khi bay lên trên nóc nhà, vẫn không có cảm giác quá nguy hiểm.
Ở trên cao nhìn xuống, quan sát toàn bộ phủ đệ, trong lòng hắn đột nhiên hào tình vạn trượng, lại tiếp tục lướt tới bên ngoài.
- Nếu không, đi vụng trộm nhìn xem Bách Linh các nàng?
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, thân thể đã bắt đầu hướng về “Linh Thiền Nguyệt cung” lướt tới.
Thế nhưng, tại thời điểm còn cách “Linh Thiền Nguyệt cung” trăm mét, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể phát lạnh, thần hồn lung la lung lay, kém chút từ giữa không trung ngã xuống.
Hỏng bét!
Chẳng lẽ là thần hồn không đủ cường đại, tinh thần lực sắp hao hết?
Trong lòng hắn giật mình, nơi nào còn dám hướng về phía trước, vội vàng xoay người trở về.
Nhưng kỳ quái là, hắn vừa mới quay người nhẹ nhàng lướt về hơn mười mét, cỗ hàn ý đáng sợ kia đột nhiên biến mất, thân thể lại bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm tự do, hoàn toàn không có cảm giác không tốt, mất hết lực lượng đột nhiên muốn rơi xuống như trước.
Chuyện gì xảy ra?
Hắn quay đầu nhìn về phương hướng “Linh Thiền Nguyệt cung”, trong lòng đột nhiên động một cái.
Chẳng lẽ Hạ Thiền là nguyên nhân?
Trên sách nói, võ giả lợi hại khí huyết tràn đầy, tự có một loại khí tức cường đại cùng uy áp để thần hồn không cách nào tới gần.
Vị Hạ Thiền cô nương kia chỉ sợ không cần dùng kiếm, chỉ dùng một ánh mắt liền có thể bộc phát ra khí thế cùng uy áp để âm hồn tiểu quỷ run rẩy sợ hãi?
- Nha đầu kia quả nhiên không thể trêu chọc!
Lạc Thanh Chu không dám lại đi, phiêu phiêu đãng đãng, về tới tiểu viện của mình.
Hắn cảm thấy tinh lực vẫn như cũ tràn đầy, cho nên không có dừng lại, lại tiếp tục tung bay về phía trước.
Rất nhanh bay ra Tần phủ, thoải mái phiêu đãng ở trên đường phố bên ngoài.
Tựa như trẻ con vừa mua một đồ chơi trong lòng yêu thích đã lâu, mải mê chơi không buông tay, hoàn toàn không dừng được.
Bất quá hắn còn duy trì lý trí, không dám bay quá xa.
Xuyên qua mấy con phố, lại lập tức quay người trở về.
Thế nhưng đúng vào lúc này, lại đột nhiên xảy ra dị biến.
Khi hắn đang bay qua một gian nhà, đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, lập tức toàn bộ thần hồn giống như bị định thân pháp, đột nhiên dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.
Hắn mở to hai mắt, nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện một thân ảnh đang đứng trên chỗ mái cong nóc của phòng ốc phía trước.
Toàn thân thân ảnh kia tản ra quang mang xanh nhạt nhàn nhạt, giống như bị ánh trăng bao phủ lại, mông lung không thấy rõ thân thể, không thấy rõ bộ dáng.
Chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc xanh, bay ra từ bên trong quang mang, nhẹ nhàng bay múa trong gió rét.
Thần hồn Lạc Thanh Chu không tự chủ được run rẩy lên.
Giống như một con mèo con dịu dàng ngoan ngoãn đột nhiên gặp một đầu hung thú đáng sợ.
Như rơi vào hầm băng.
Toàn thân không nhịn được run rẩy.
Lạc Thanh Chu mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nhưng có thể cảm giác được một cách rõ ràng đối phương giờ phút này đang theo dõi mình.
Vẻn vẹn nhìn chằm chằm mà thôi.
Hắn liền dừng lại ở giữa không trung, không cách nào động đậy.
Đồng thời, có loại cảm giác tuyệt vọng một giây sau liền muốn hồn phi phách tán.
Thực lực của đối phương, lại kinh khủng như thế.
Còn tốt, thần hồn bị ánh trăng bao phủ tựa hồ cũng không có sát tâm đối với hắn.
Mấy phút sau.
Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân buông lỏng, có thể động.
Hắn nơi nào còn dám đến trêu chọc, lập tức phiêu phiêu đãng đãng, bay qua khỏi phòng ốc, nhanh chóng lướt về Tần phủ.
Quay đầu nhìn lại.
Đạo thân ảnh kia vẫn như cũ đứng lặng bên trên mái cong nóc nhà, ánh trăng mông lung, như thật như ảo.
Đáy lòng Lạc Thanh Chu còn sợ hãi, bằng tốc độ nhanh nhất về tới Tần phủ.
Lập tức phiêu về tiểu viện, rơi xuống.
Lúc này mới thở dài một hơi.
Thân ảnh kia đáng sợ tự nhiên không phải âm hồn tiểu quỷ, mà là thần hồn thực lực cực kỳ cường đại.
Trên sách nói, âm hồn tiểu quỷ du đãng ban đêm, trên người quanh quẩn chính là hắc khí.
Mà thần hồn dạo đêm, trên người quanh quẩn phần lớn đều là khí trắng.
Thần hồn thực lực cường đại, trên người tự nhiên lóe ra quang mang, màu sắc không giống nhau.
Âm hồn tiểu quỷ phổ thông xa xa nhìn thấy, liền sớm nhượng bộ lui binh.
Lạc Thanh Chu không nghĩ tới đêm nay vừa du lịch lần đầu tiên liền gặp được một thần hồn khác, hơn nữa còn là thần hồn thực lực phi thường cường đại.
Xem ra, bên trong Mạc Thành, ngoại trừ hắn ra cũng có người khác tu hồn.
Lần sau du lịch, cũng nên cẩn thận.