Tu luyện thần hồn, dạo đêm, nhất định phải thường xuyên du lịch, kinh lịch ban đêm mưa gió sương giá các loại, mới có thể dần dần cường tráng.
Đợi đến mặt trời dâng lên, đoán chừng tôi luyện càng gian nan.
Lạc Thanh Chu từ cửa chính bay vào, chui vào gian phòng của Tiểu Điệp.
Tiểu nha đầu đang đọc sách dưới đèn, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút cửa ra vào, bộ dáng lén lén lút lút.
Trong lòng Lạc Thanh Chu hiếu kì, im ắng nhẹ nhàng đi qua.
Sau khi bay tới phụ cận mới thấy rõ, tiểu nha đầu đang xem là một bản bí tịch mang theo các loại tranh minh hoạ đặc sắc « Bảy mươi hai tuyệt kỹ khuê phòng »!.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tiểu nha đầu nhìn mặt đỏ tới mang tai, tâm hoảng ý loạn, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập.
Không cần đoán, đây cũng là tiểu Đào các nàng dạy.
Hi vọng duy nhất của rất nhiều nha hoàn trong phủ chính là hầu hạ tốt chủ tử, được chủ tử thiện đãi.
Không cầu chủ nhân tốt bao nhiêu đối với các nàng, chỉ cần không đuổi các nàng rời đi, để các nàng có phòng ở ấm áp, một ngày có cơm nóng hai bữa để ăn, các nàng đã hài lòng.
So với nhiều người ở bên ngoài chết cóng chết đói trong mùa đông khắc nghiệt này mà nói, có thể ở trong phủ, quá hạnh phúc rồi.
Cho nên bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng chủ tử.
Nếu như là nam tử, phương pháp tốt nhất tự nhiên là...
Mọi người đều biết, Tiểu Điệp thuộc về nha đầu động phòng của hắn, nếu như đại tiểu thư đồng ý, về sau thậm chí có thể sẽ làm thiếp, cho nên tiểu Đào các nàng mới “Hảo tâm” dạy nàng những thứ này.
Tiểu nha đầu cũng cả ngày nghĩ đến đọc làm hắn vui lòng, cho nên cũng học phi thường khắc khổ.
Bất quá đối với Lạc Thanh Chu mà nói, nàng thật không cần thiết học những thứ này.
Bởi vì tình cảm hắn dành cho nàng, càng nhiều hơn chính là thân tình.
Dù nàng phục vụ không tốt, không có kinh nghiệm gì, hắn cũng sẽ không ghét bỏ nàng, càng sẽ không vứt bỏ nàng.
Đương nhiên, đối với tiểu nha đầu mà nói, chính mình có thực lực, mới có thể càng có cảm giác an toàn.
Hắn có thể lý giải.
Giông như hắn hiện tại một lòng muốn tu luyện.
Không có quấy rầy tiểu nha đầu.
Lạc Thanh Chu bay về đến phòng, nhẹ nhàng một hồi trong gian phòng, cảm thấy nhàm chán, ngay giữa không trung triển khai tư thế, đánh lên Bôn Lôi Quyền.
Hắn bây giờ chỉ có biết môn võ kỹ này.
Các kỹ năng bên trong « Mai Hoa Bảo Điển » như quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi », chí ít cần đến luyện gân kỳ mới có thể tu luyện.
- Hô!
Hắn đánh ra một quyền, lại có một cỗ âm phong sinh ra.
Trên sách nói, sau khi thần hồn Xuất Khiếu, cảnh giới dạ du cùng nhật du đều không thể tu luyện công pháp.
Chỉ có khi đến giai đoạn ngự vật mới có thể tu luyện công pháp đặc thù.
Lúc kia, thần hồn có thể cầm kiếm cầm đao, tu luyện các loại kỹ năng đao kiếm, giết người trong vô hình, cũng có thể tu luyện các loại công pháp đặc thù, giết người vô hình.
Lạc Thanh Chu vừa Xuất Khiếu thành công, còn đang ơ giai đoạn dạ du, tự nhiên không thể tu luyện những thứ kia.
Hắn đánh Bôn Lôi Quyền, cũng là tinh lực tràn đầy, cảm thấy nhàm chán, tùy ý ở trong gian phòng luyện một chút độ nhạy động tác của thần hồn.
Nhưng sau khi đánh mấy chiêu, hắn đột nhiên phát hiện quyền pháp vốn nên nhẹ nhàng vậy mà bắt đầu dần dần trở nên nặng nề.
Lại giống như nhục thân đang đánh quyền.
Cả hai cảm giác vậy mà không kém bao nhiêu.
Trong lòng hắn kinh nghi, vội vàng ổn định tâm thần, triển khai tư thế, tiếp tục dùng lực đạo đánh quyền.
- Hô! Hô! Hô!
Ra quyền càng ngày càng nặng, cũng càng lúc càng nhanh.
Mặc dù cảm giác cùng nhục thân đánh quyền, nhưng đánh ra tới uy thế, lại cũng không giống nhau.
Nếu như là nhục thân đánh quyền, lúc này đã cát bay đá chạy, “Ầm ầm” rung động.
Nhưng lúc này thần hồn ra quyền, cũng chỉ có âm phong rất nhỏ sinh ra, uy thế nhìn rất nhỏ, cũng không có âm thanh phong lôi.
Quả nhiên, thần hồn vẫn không có cách nào tu luyện Bôn Lôi Quyền.
Mặc dù đánh ra cảm giác, nhưng tựa hồ cũng không có uy lực gì.
Hắn lại tung bay ở giữa không trung đánh mấy chiêu, cảm giác có chút mỏi mệt, đang muốn đánh ra một quyền cuối cùng thu quyền, “Tư” một tiếng, trên nắm tay đang vung ra lại đột nhiên sáng lên một chút ánh sáng màu lam!
Hồ quang điện lóe lên liền biến mất, nếu không phải bên trong gian phòng đen nhánh, thật đúng là không phát hiện được.
- Lại có lôi điện sinh ra?
Trong lòng Lạc Thanh Chu kinh ngạc, lập tức kích động lên.
Thần hồn đánh quyền vậy mà cũng có thể sinh ra lôi điện?
Vậy quyền pháp này đối với thần hồn mà nói... Chẳng lẽ cũng có tác dụng?
Ra quyền nặng nề, quyền mang lôi điện.
Mặc dù lấy cảnh giới bây giờ của hắn, có lẽ không hiệu quả gì đối với nhục thân của địch nhân, nhưng đối với âm hồn tiểu quỷ, quỷ nô cái gì đó, chỉ sợ có lực sát thương rất lớn!