Chờ hắn đi xa trong gió tuyết, Bách Linh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh ở cửa ra vào, đột nhiên cười nói:
- Thiền Thiền, làm như thế nào cảm tạ ta đây? Đêm nay cởi trống trơn thị tẩm cho ta, để cho ta hưởng thụ miệng nhỏ của ngươi một đêm, có được hay không?
Hạ Thiền không nói gì, quay người vào phòng.
- Miệng nhỏ không đủ sao? Vậy cũng có thể dùng địa phương khác.
- Vẫn chưa được sao? Vậy ta đêm nay cởi trống trơn cho ngươi thị tẩm, để ngươi ăn miệng nhỏ của ta có được hay không? Phía trên này của ta thế nhưng còn lưu lại hương vị của cô gia nha, ta cũng không có bỏ được mà tắm đây.
Bách Linh cười hì hì đuổi theo.
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, tiến vào phòng bếp, đun sôi thịt bò còn lại, ăn một khối lớn.
Tiểu Điệp còn ở trong phòng vùi đầu thêu hoa.
Lúc Lạc Thanh Chu đẩy cửa đi vào, tiểu nha đầu đang thêu cái yếm được nửa đóa mẫu đơn, nâng ở trước ngực khua tay.
- A, công tử...
Tiểu nha đầu thấy hắn đột nhiên tiến đến, cuống quít xấu hổ giấu cái yếm giấu ở phía sau, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ.
Lạc Thanh Chu đi đến trước giường, cầm lấy bán thành phẩm khác nhìn mấy lần, khen ngợi nói:
- Không tệ, tiếp tục cố gắng.
Nói xong cũng rời đi.
Về đến phòng, đóng cửa.
Lập tức đốt trầm hương, ngồi lên giường.
Khoanh chân ngồi xuống.
Nhắm mắt tĩnh tâm, định thần tụ thần.
Bắt đầu Xuất Khiếu.
Có lần đầu tiên tối hôm qua, đêm nay dễ dàng hơn nhiều.
Thần hồn gập ghềnh chui ra từ đỉnh đầu, lập tức như khói xanh, lượn lờ mềm mại thăng lên giữa không trung.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình, bắt đầu phiêu đãng ở khắp nơi trong gian phòng.
Vừa phiêu đãng một hồi, hắn đột nhiên phát hiện bên trong ngăn nơi hẻo lánh có một vòng huỳnh quang sáng lên, tự nhiên trở lên rõ ràng trong phòng tối đen.
Hắn sửng sốt một chút, bay tới chỗ gần, lúc này mới phát hiện, huỳnh quang kia là một tấm mặt nạ.
Mặt nạ quỷ nhặt được dưới đáy hồ.
Hắn do dự một chút, thử vươn tay, lập tức xuyên thấu ngăn kéo, tiến vào bên trong, chộp tới mặt nạ phát sáng kia.
Vốn cho rằng bàn tay hư vô sẽ xuyên thấu mà qua, ai ngờ tình huống quỷ dị đột nhiên phát sinh!
Hắn lại nắm tấm mặt nạ kia ở trong tay.
Cảm giác tinh tế tỉ mỉ mềm mại, có một chút lạnh buốt, cảm giác không sai biệt nhiều khi dùng bàn tay máu thịt nắm lấy.
Kỳ quái.
Cái mặt nạ này không chỉ có nhục thân có thể cầm, ngay cả thần hồn hư thái vậy mà cũng có thể cầm?
Xem ra giống như Nhật Nguyệt bảo kính, đều không đơn giản.
Lạc Thanh Chu cầm ở trong tay, trôi dạt đến chỗ cao, cẩn thận quan sát, cũng không có nhìn ra điểm dị thường khác.
Hắn chần chờ một chút, hai tay bưng lên, cẩn thận từng li từng tí đeo ở trên mặt.
Mặt nạ mềm mại dán trên gương mặt, ngay từ đầu còn có chút lớn, có chút lỏng, đợi hắn dùng đầu ngón tay nén mấy lần, mặt nạ kia chủ động thít chặt, đột nhiên trở nên kín kẽ với gương mặt hắn, giống như vốn làm ra cho gương mặt của hắn.
- Xoạt!
Đúng vào lúc này, toàn thân của hắn đột nhiên sáng lên một tầng huỳnh quang yếu ớt, đem bao vây toàn bộ thân hình lại, từ bên ngoài nhìn lại, lại chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, vô luận là ngũ quan hay là hình dáng, thậm chí là mập gầy đều nhìn không rõ.
Thần hồn Lạc Thanh Chu vừa rồi còn cảm thấy có chút rét lạnh, lúc này đeo lên mặt nạ, bị huỳnh quang bao vây xong lại cảm thấy ấm áp.
Hắn sửng sốt một chút, lại nhanh chóng lướt tới tui khắp nơi trong phòng một hồi, toàn thân ấm áp như xuân, lại một chút rét lạnh đều không cảm giác được.
Mặt nạ này chẳng lẽ có thể bảo hộ thần hồn?
Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, lại có gió lạnh, thần hồn vừa xuất khiếu không lâu quá yếu, căn bản cũng không dám ra ngoài.
Một khi bị gió thổi tan, sẽ rất khó ngưng tụ lại một chỗ.
Tình huống nghiêm trọng, thậm chí sẽ hồn phi phách tán.
Bất quá bây giờ...
Hắn quyết định ra ngoài thử một lần.
Hắn mang theo mặt nạ, bọc lấy huỳnh quang, cẩn thận từng li từng tí xuyên qua cửa sổ, đứng trên bệ cửa sổ phía ngoài, không dám lập tức ra ngoài quá xa.
Gió rét thổi tới, từng đóa bông tuyết bay vào mái hiên, có mấy đóa rơi vào hắn trên người.
Có chút lạnh buốt.
Nhưng so sánh với lúc trước, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Gan hắn lớn lên, tiếp tục tung bay về phía trước, cẩn thận từng li từng tí ra mái hiên.
- Hô —— -
Một trận gió lạnh lạnh thấu xương mang theo bông tuyết đột nhiên đập vào mặt.
Trong lòng Lạc Thanh Chu co rụt lại, đang muốn lui về phía sau lại phát hiện thân thể chỉ run nhè nhẹ một chút, có một tia rét lạnh, nhưng rất nhanh lại ấm áp.
Toàn bộ thần hồn vẫn như cũ ngưng tụ kiên cố, cũng không có dấu hiệu bị thổi tan.