Hai người chạy đến chỗ gần, lập tức thả chậu hoa trong tay xuống, mặt mũi tràn đầy kích động cùng ngạc nhiên nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu một mặt mộng bức:
- Các ngươi là...
Trong hoa viên treo đèn lồng.
Có tuyết trắng chiếu rọi, bộ dáng tiểu nam hài cùng tiểu nữ hài nhìn rất rõ ràng.
Nhưng Lạc Thanh Chu cũng không nhận ra.
Mãi đến khi tiểu nam hài kích động mở miệng nói:
- Ca ca, màn thầu! Màn thầu... Ta là Tứ Tứ đây!
Tiểu nữ hài cũng kích động nói:
- Ca ca, ta là Tây Tây! Ngươi mỗi ngày mang màn thầu cho chúng ta ăn, ngươi quên sao?
Lạc Thanh Chu khẽ giật mình, phản ứng lại.
Đúng là tiểu huynh muội trong hẻm nhỏ kia.
- Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy ngạc nhiên.
Tiểu huynh muội lúc trước trong hẻm, ăn mặc rách rưới, mặt mũi tràn đầy dơ bẩn cùng vết sẹo, căn bản thấy không rõ bộ dáng.
Bây giờ lại mặc quần áo sạch sẽ, trên mặt bóng loáng non mịn, hồng hồng trơn nhẵn, hoàn toàn giống như thay đổi thành hai người.
Sao hắn lại có thể nhận ra được?
Mà hai người huynh muội bọn họ sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tiểu nam hài tên là Tứ Tứ đỏ hồng mắt nói:
- Ca ca, là một người tỷ tỷ mang bọn ta tới đây. Ngày đó ta cùng Tây Tây nhìn thấy ca ca ngươi ngồi cỗ kiệu đi, vốn còn muốn chờ ca ca trở về, thế nhưng đợi thật nhiều ngày, ca ca ngươi cũng chưa có trở về... Ta và Tây Tây rất đói, liền chuẩn bị rời khỏi nơi đó...
- Ngày ấy, một người tỷ tỷ đột nhiên đi vào hẻm nhỏ, nói có thể cho ta và Tây Tây tìm một nơi có thể làm việc nuôi sống mình, cho nên ta và Tây Tây tới đây... Không nghĩ tới ca ca cũng ở nơi đây đấy.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nắm chặt cuốc trong tay, hỏi:
- Tỷ tỷ kia tên gọi là gì?
Tiểu nam hài lắc đầu:
- Tỷ tỷ không nói.
Tiểu nữ hài vội vàng nói:
- Ca ca, tỷ tỷ kia rất xinh đẹp, rất thích cười, cười lên rất đáng yêu, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, mặc váy cũng rất đẹp mắt.
- Bách Linh?
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái.
Là trùng hợp, hay là...
- Ca ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Tiểu nam hài vui vẻ hỏi.
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, trầm mặc một chút, nói: - Ta thành thân, về sau nơi này chính là nhà của ta. Tứ Tứ, Tây Tây... Thật có lỗi, ca ca vứt bỏ các ngươi.
Tiểu nam hài vội vàng đỏ hồng mắt nói:
- Ca ca, tuyệt đối đừng nói như vậy, nếu không phải ca ca cho ta cùng Tây Tây màn thầu, đưa thuốc, đưa chăn mền, ta và Tây Tây hiện tại cũng đã bị chết đói cùng chết cóng rồi.
Tiểu nữ hài cũng gật đầu, ngậm lấy nước mắt nói:
- Ca ca, chúng ta có thời gian rảnh liền sẽ đi đầu hẻm nhỏ kia chờ ngươi đây, không nghĩ tới vậy mà lại nhìn thấy ngươi ở chỗ này, quá tốt rồi.
Mặt mũi tiểu nam hài tràn đầy vui vẻ nói:
- Ca ca, về sau ta cùng Tây Tây sẽ siêng năng làm việc, phu nhân sẽ không đuổi chúng ta đi, như thế chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt ca ca.
Tiểu nữ hài cũng nín khóc mỉm cười nói:
- Ca ca, phu nhân còn để chúng ta đi học đường đọc sách nữa, chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn thịt, còn có phòng lớn và chăn mền ấm áp để ngủ đấy.
Đối với đôi tiểu huynh muội đã từng là ăn mày, kém chút bị chết đói cùng chết cóng trong hẻm nhỏ lạnh giá mà nói, nơi này chính là Thiên Đường.
Vị tỷ tỷ kia dẫn bọn hắn tới đây, cùng phu nhân để bọn hắn đến chăm sóc hoa, đi học, chính là thiên sứ của bọn họ.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đầy nghi ngờ, đang muốn tiếp tục hỏi thăm, Mai nhi đột nhiên từ trong nhà đi ra, nghiêm mặt nói:
- Cô gia, phu nhân bảo người đi vào.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, buông cuốc xuống, nhìn hai huynh muội một chút, đi đến trước mặt Mai nhi hỏi:
- Mai nhi cô nương, bọn hắn...
- Không nên hỏi, không nên hỏi nhiều!
Mai nhi ngăn chặn hắn.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không có hỏi nhiều, quay đầu chào hai huynh muội.
Tứ Tứ và Tây Tây đều vui vẻ khua tay nói:
- Ca ca, chúng ta sẽ đi tìm ngươi.
- Siêng năng làm việc! Nếu không sẽ không có cơm ăn!
Mai nhi xụ mặt khiển trách.
Tứ tứ và Tây Tây thè lưỡi, vội vàng đi qua ôm lấy chậu hoa.
Lạc Thanh Chu đi theo Mai nhi vào phòng.
Trong thính đường, Tống Như Nguyệt vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, trong tay bưng một chén nước trà, đang ưu nhã thưởng thức.
Gặp hắn tiến đến, liếc mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận một hồi, lạnh mặt mở miệng nói:
- Ngươi vừa mới kể « Tây Sương Ký », đều là một chữ không bỏ sót kể hết rồi chứ?
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay đáp:
- Nhạc mẫu đại nhân, đều kể xong.
Tống Như Nguyệt nghe xong, cười lạnh một tiếng:
- Xem ra ngươi tối nay không muốn trở về, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng:
- Nhạc mẫu đại nhân cớ gì nói lời ấy?
Lông mày Tống Như Nguyệt dựng lên, hừ lạnh nói:
- Uổng ngươi vẫn là người đọc sách, vậy mà miệng đầy hoang ngôn! « Tây Sương Ký » kia rõ ràng còn có rất nhiều đoạn không thể nói, ngươi làm như ta chưa từng nghe qua?