- Nói cho ngươi, ta trước đó đều đang khảo nghiệm ngươi! Thật ra ta đã sớm xem qua cố sự này.
Tống Như Nguyệt ăn nói trơn tru.
Lạc Thanh Chu nhìn xem con mắt của nàng, nghe được trong lòng nàng: 【 Hừ, trước lừa dối tiểu tử này một chút, nhìn xem kia rốt cuộc có phải là hắn tự mình viết ra hay không! 】
- Nhạc mẫu đại nhân, nội dung cố sự, ta có thể cam đoan, tất cả đều kể xong một chữ không lọt, cũng không bỏ sót cái gì.
Hắn cung kính nói.
Tống Như Nguyệt sáng mắt lên, nhìn chằm chằm vào hắn nói:
- Chính ngươi viết? Hay xem ở nơi nào?
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Vãn bối tự mình viết.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khiển trách:
- Bàng môn tà đạo, không làm việc đàng hoàng!
Trong lòng lại âm thầm vui vẻ nói: Quả nhiên là tiểu tử này tự mình biên, rất tốt, lần này ta có thể tùy tiện xuất ra đi hung hăng đánh mặt mấy ả kia! Hừ, Trương Phượng kia nói con rể nàng biết kể chuyện xưa hài hước, ta liền để nàng nhìn xem, đến cùng con rể ai mới biết kể chuyện xưa! Nhất định phải hung hăng đánh mặt của nàng.
- Hừ! Trở về đi, lần sau còn dám giảng cho Vi Mặc loại cố sự hạ lưu này... Nhớ kỹ lần sau trước khi đi kể cho nàng, trước tới kể cho ta nghe một lần, ta nghe trước một chút nhận định xem có thể kể cho nàng hay không, nghe được không?
Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói.
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, lui xuống.
Hắn quyết định lần sau cũng không kể chuyện cho Tần nhị tiểu thư.
Một câu chuyện xưa nho nhỏ trong vòng một ngày đều phải lặp lại kể cho mấy người nghe, hắn cũng không phải cỗ máy lặp lại.
Thời gian của hắn rất quý giá, chỗ nào bỏ ra lãng phí ở bên trên những chuyện nhàm chán này.
Đón gió tuyết, hắn bước nhanh rời khỏi hậu viện.
Trong lòng có chuyện, muốn mau mau đi đến “Linh Thiền Nguyệt cung” hỏi Bách Linh một chút, đến cùng có chuyện gì xảy ra.
Lúc đi đến “Linh Thiền Nguyệt cung”, cửa sân mở ra.
Tiền viện không có người.
Lạc Thanh Chu gõ cửa một cái ở cửa ra vào, thấy không người trả lời, hắn đi vào.
Xuyên qua con đường hành lang bên cạnh phòng ốc, đi tới hậu hoa viên.
Bách Linh một bộ phấn váy, đang đứng dưới cửa tròn, cầm trong tay một đóa hoa, ngón tay ngọc mảnh khảnh quấn quanh một lọn tóc, đang cúi đầu phát ngốc.
Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, cười nói:
- Cô gia, tối nay tới chậm nha.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp nhìn nàng một cái, giải thích:
- Trước đó ta đi thỉnh an phu nhân, ở nơi đó chậm trễ một chút thời gian.
Bách Linh nói:
- Phu nhân lại làm khó cô gia rồi?
Lạc Thanh Chu lắc đầu:
- Không, phu nhân rất tốt.
Bách Linh cười cười, quay người mang theo hắn tiến vào hậu hoa viên.
Trong lương đình bên hồ nước, thiếu nữ một bộ bạch y vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó phát ngốc.
Hạ Thiền ôm kiếm đứng dưới đại thụ ngoài đình, cũng đang ngây ngốc nhìn bông tuyết bay xuống phát ngốc, thấy hắn tới, quay mặt đi, nhìn về phía khác.
Bách Linh nhịn không được sâu kín nói:
- Cô gia, người thật thiên vị, hôm nay vậy mà cho Thiền Thiền hai chuỗi mứt quả. Sau khi Thiền Thiền trở về một mực ở trước mặt ta khoe khoang cùng chọc ta thèm, tức chết ta rồi.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ ôm kiếm kia một chút, nói:
- Không cần gạt ta ta, Hạ Thiền cô nương không phải người như vậy.
Bách Linh lập tức dậm chân, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Cô gia, ta nói đều là thật! Ngươi không thấy được, Thiền Thiền lúc ấy một bộ dáng tiểu nhân đắc chí đâu.
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng.
Hạ Thiền quay mặt, khóe miệng động một chút nhỏ không thể thấy.
Bách Linh tức điên lên.
Lạc Thanh Chu đi đến trước đình nghỉ mát, chắp tay nói với thiếu nữ áo trắng bên trong:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.
Vẫn không có mở miệng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua tròng mắt của nàng, cáo từ thối lui.
Lúc đi đến bên người Bách Linh, thấp giọng nói với thiếu nữ đang tức giận:
- Theo ta ra ngoài một chút, ta có lời nói với ngươi.
Bách Linh sững sờ, lập tức nhớ tới một màn tối hôm qua bị hắn cưỡng hôn, tức giận trên mặt lập tức biến thành sợ hãi, hai tay ôm ngực nói:
- Cô... Cô gia, không muốn... Người ta không muốn đi ra ngoài...
Hạ Thiền quay mặt qua chỗ khác.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Bách Linh cô nương, chính là hỏi ngươi mấy câu. Tối hôm qua là ta không đúng, ta thề, đêm nay tuyệt đối sẽ không lại mạo phạm ngươi.
- Thật sao? Cô gia thật sẽ không lại hôn ta, sờ ta, vò ta giống như tối hôm qua thế sao?
Bách Linh ôm bộ ngực, khiếp vía thốt.
Lạc Thanh Chu: - ...
Một cỗ hàn ý quen thuộc đột nhiên đánh tới.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua.
Thiếu nữ băng lãnh đứng dưới tán cây, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn hắn.
- Ra!
Lạc Thanh Chu không nói thêm lời, trực tiếp đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa tròn, nhìn Bách Linh, đột nhiên giống như phu quân bá đạo thèm thuồng nhìn lấy nương tử khiếp nhược.