Lúc Lạc Thanh Chu đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung”, chỉ nhìn một chút, cũng không dừng bước lại.
Hắn quyết định đi vấn an vị nhạc mẫu đại nhân kia trước, trở lại thỉnh an cho Tần đại tiểu thư sau, thuận tiện trò chuyện cùng Bách Linh.
Chờ hắn đến nơi ở của vị nhạc mẫu đại nhân kia, hắn phát hiện bầu không khí không đúng.
Mai nhi dẫn hắn vào phòng.
Tống Như Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghiêm mặt, mắt lạnh nhìn hắn.
- Lạc Thanh Chu! Gan chó ngươi thật lớn!
Không đợi hắn khom người thỉnh an, Tống Như Nguyệt đã bắt đầu nghiêm nghị răn dạy:
- Ngươi hôm nay kể chuyện gì cho Vi Mặc nghe? Ai bảo ngươi kể cho nàng loại chuyện xưa hạ lưu vô sỉ kia? Đó là cô em vợ của ngươi, là muội muội của ngươi! Ngươi làm tỷ phu, làm một người đọc sách, sao ngươi có thể kể chuyện xưa bẩn thỉu vi phạm đạo nghĩa lễ nghi không chịu nổi? Ngươi đến cùng rắp tâm gì?
Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, đang muốn giải thích, lại nghe được nàng nói:
-Kể! Đem câu chuyện cái gì « Tây Sương Ký » ngươi hôm nay kể cho Vi Mặc nghe một lần nữa một năm một mười không sót một chữ kể lại cho ta một lần! Ta cũng phải xem thật kỹ một chút, lần này xem chuyện xưa hạ lưu không chịu nổi có chỗ nào thần kỳ, vậy mà có thể để cho Vi Mặc nhà ta nghe say sưa, cơm nước không muốn ăn.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Câm hả? Bảo ngươi kể chuyện ngươi không nghe được hay sao? Lập tức, lập tức, bây giờ liền kể.
Tống Như Nguyệt vỗ bàn, trợn mắt nhìn.
Lạc Thanh Chu đành phải cúi đầu nói:
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.
Hắn đành phải nói một lần câu chuyện « Tây Sương Ký » buổi sáng đã kể cho Tần nhị tiểu thư nghe.
Kể chuyện một lần tương đối cẩn thận cho vị nhạc mẫu đại nhân này, không dám qua loa như với Thiền Thiền cô nương kia.
Hắn cúi đầu, tỉ mỉ kể.
- Cuối cùng, hai người sinh mấy tiểu tử mập mạp, sinh mấy nữ nhi đáng yêu, hạnh phúc mà ngọt ngào sống cùng nhau...
Đợi hắn kể xong, trong thính đường yên tĩnh một hồi.
Chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại, Tống Như Nguyệt “Ba” vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát:
- Quả nhiên là chuyện xưa hạ lưu! Nam nữ gặp nhau riêng tư, tự định chung thân, không biết lễ phép, dám dạy hư Vi Mặc nhà ta! Lạc Thanh Chu, gan chó ngươi thật lớn!
Lập tức cả giận nói:
- Mai nhi! Dẫn hắn đi ta hậu hoa viên, phạt hắn xới đất cho hoa một canh giờ!
- Vâng, phu nhân.
Mai nhi lập tức cung kính đáp, đi tới bên người Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu ngẩn người, đang muốn nói chuyện, Mai nhi một phát bắt được cánh tay của hắn, dẫn hắn đi, thấp giọng nói:
- Cô gia, đừng già mồm.
Lạc Thanh Chu đành phải ngậm miệng, đi theo nàng ra hậu viện.
Đợi hai người rời đi không lâu, Tống Như Nguyệt lập tức đứng dậy, đi đến cửa phòng, xốc lên rèm châu, đi vào, gấp giọng hỏi:
- Đều nhớ kỹ chưa?
Một lão tiên sinh tóc hoa râm đang ngồi ở trước bàn, cầm bút lông sói trong tay, nhanh chóng mà viết chữ lên trên giấy tuyên, không để ý tới nàng.
Qua nửa ngày, để bút xuống, không khỏi thở dài:
- Văn thải thật hay! Tốt cho một cố sự!
Tống Như Nguyệt cả giận nói:
- Ta hỏi ngươi đều nhớ kỹ chưa?
Tiên sinh lúc này mới kịp phản ứng, đứng dậy chắp tay nói:
- Phu nhân, đều nhớ kỹ, kém vài câu cũng không có gì đáng ngại. Tại hạ đọc đủ thứ các loại thư tịch, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua cố sự dạng này, chỉ sợ thật đúng là cô gia tự mình viết ra, cô gia tài hoa, quả nhiên thâm bất khả trắc! Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, Tần phủ nhặt được cái đại tiện nghi!
Tống Như Nguyệt liếc mắt nói:
- Bớt nịnh hót! Ta hỏi ngươi, cố sự này có thể so sánh được « Hương Khuê Ký » kia không? Ta có thể lấy ra đi khoe nở mặt mũi hay không?
Tiên sinh vội vàng nói:
- Có thể! Nhất định có thể! Cố sự này còn hay hơn « Hương Khuê Ký » kia rất nhiều lần, bất quá...
- Bất quá cái gì? Nói!
Tống Như Nguyệt nhíu mày.
Lão tiên sinh cúi đầu chắp tay nói:
- Bất quá cô gia hiển nhiên không có nói ra hết toàn bộ cố sự, trong đó có đoạn ngắn Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh có chút mập mờ, hẳn là còn muốn đặc sắc hơn cả « Hương Khuê Ký » kia, chỉ là... Chỉ là cô gia ngại Nhị tiểu thư và phu nhân ngài là thân phận nữ tử, cho nên viết một câu qua loa, đáng tiếc, đáng tiếc.
Tống Như Nguyệt sáng mắt lên, hai đầu lông mày lộ ra một tia suy tư.
Mà lúc này.
Ở trong hoa viên phía sau, Lạc Thanh Chu đang cầm một cây cuốc đào đất trong vườn hoa, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hô kinh hỉ mà non nớt:
- Ca ca!
Lập tức, một giọng hô to ngạc nhiên khác cũng vang lên theo:
- Ca ca! Là ca ca kìa! Thật là hắn!
Lạc Thanh Chu sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Hai thân ảnh một cao một thấp, mặt mũi tràn đầy kích động chạy tới.
Trong tay bọn họ bưng chậu hoa.
Một đứa bé trai, một tiểu nữ hài, nhìn tuổi chừng đều chỉ có khoảng bảy tám tuổi.