Thời điểm hắn cúi đầu xem xét, phát hiện bên trong nơi hẻo lánh lại xuất hiện mấy khung xương, đều là khung xương của một ít động vật.
- Kỳ quái, động vật sao lại chạy đến lòng đất?
Hơn nữa thoạt nhìn qua, những khung xương này không hề giống như động vật phổ thông, xương cốt tráng kiện, răng nanh như đao, xương các chi cũng nhọn, rất thon dài.
Chẳng lẽ là yêu thú?
Nhìn tình huống, những xương cốt này đã ở chỗ này rất lâu, có chút đã hóa thành bột phấn.
Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát một hồi, không nhìn ra manh mối gì.
Đường phía trước lại bị ngăn chặn, không cách nào lại tiếp tục đi về phía trước.
Hắn lại rời khỏi, đi hai cái thông đạo còn lại nhìn một chút, vậy mà đều phát hiện rất nhiều xương cốt của động vật không biết tên trên mặt đất.
Đồng thời, phía trước đều bị chắn cực kỳ chặt chẽ.
Nơi này trước kia đến cùng là địa phương nào? Tại sao có thể có nhiều lối đi như vậy, còn có nhiều bạch cốt như vậy?
Mà còn ở dưới đáy hồ?
Những thông đạo này giấu ở chỗ sâu dưới đáy hồ, phía trước lại là thông đến chỗ nào?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm suy tư, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Đáy hồ?
Hồ?
Hắn đột nhiên nhớ tới hồ nước kia trong Thành Quốc phủ.
Hồ nước trong Thành Quốc phủ và cái hồ này của Tần phủ đều là ấm áp giống nhau, sương mù mờ mịt, mà lại đều có hoa sen, diện tích tựa hồ cũng không sai biệt nhiều, chỉ là nơi đó không có lầu các, không người hỏi thăm.
Chẳng lẽ hai hồ nước có cái gì liên hệ?
Hẳn là mấy thông đạo dưới lòng đất này quán xuyên đường đi toàn bộ Mạc Thành, nối giữa hai hồ nước cùng hai tòa phủ đệ, thậm chí kết nối các địa phương khác?
Nếu thật là như thế, chủ nhân hai nhà có biết không?
Trong lòng Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi vấn, càng nghĩ càng cảm thấy cái hai hồ nước này và những thông đạo dưới đáy hồ không tầm thường.
Bất quá hắn không dám chờ lâu.
Tiểu Điệp còn ở phía trên chờ đợi đây.
Hắn lại nhìn bốn phía một vòng, thấy không có gì vật hữu dụng, lập tức đi ra thông đạo, tiến vào trong hồ nước, nhanh chóng bơi lên.
- Xoạt!
Đợi hắn nhìn thấy hai đùi ngọc tuyết trắng mảnh khảnh của thiếu nữ dưới nước, đột nhiên nổi người lên.
Tiểu Điệp đang lo lắng và sững sờ, thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt, lập tức giật nảy mình, che miệng kinh hô một tiếng.
- Ô... Công tử, người hù chết nô tỳ...
Tiểu Điệp nghẹn ngào một tiếng, trực tiếp giang hai cánh tay, nhào vào trong ngực của hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Công tử xuống dưới lâu như vậy, nô tỳ còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng công tử không lên nổi nữa.
Lạc Thanh Chu bị thân thể kiều nộn bóng loáng đối diện ôm lấy, trong lòng lập tức rung động, vội vàng đẩy cánh tay của nàng ra nói:
- Không sao đâu, ta có thể nín thở thời gian rất dài, bất quá không tìm được cá.
- Công tử...
- Thế nào?
- Nô tỳ muốn...
- Muốn đi tiểu? Hay là muốn ăn cá?
- Đều không phải... Nô tỳ muốn...
Gương mặt tiểu nha đầu hồng hồng, nong nóng, thân thể kiều nộn trơn nhẵn giống như không có khí lực, mềm nhũn dán vào trong ngực hắn, thân thể khẽ run.
- Nghĩ cái linh tinh!
Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng, bước nhanh đi tới bên bờ, bỏ nàng vào trên bờ, tức giận nói:
- Nói lại thêm một năm, gấp cái gì?
Cả người tiểu nha đầu trần truồng khép lại đùi ngọc tinh tế thẳng tắp, cũng không có che lấp, thân hình đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:
- Công tử, kia... Sang năm là được rồi sao?
Lạc Thanh Chu lên bờ, ném váy áo tới cho nàng, tự mình mặc quần áo, thuận miệng qua loa nói:
- Ừm, sang năm.
- Công tử nói lời phải giữ lời đó, sang năm!
Tiểu Điệp lập tức vui vẻ mặc quần áo vào.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn nàng, luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào.
Tiểu Điệp mặc quần áo xong, đột nhiên giang hai cánh tay ôm chặt lấy cánh tay của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên ngượng ngùng hì hì cười nói:
- Công tử, còn một tháng nữa sẽ tới tết. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, công tử cũng không thể gạt người đó!
Lạc Thanh Chu:
- ...
Trên đường trở về.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:
- Tiểu Điệp, ngươi mỗi ngày đến cùng đi tới chỗ tiểu Đào và Thu nhi các nàng học cái gì?
- Nữ công, thổi tiêu, đàn tranh, còn có múa.
- Chỉ những thứ này?
- Còn có...
- Còn có cái gì?
- Không có...
- Ha ha.
- Công tử, ha ha là có ý gì?
- Ý tứ chính là, công tử biết ngươi là đứa nhỏ lừa gạt.
- Ô... Công tử, người ta không có.
Chủ tớ hai người một đường nói chuyện, ngươi ôm ta đẩy dây dưa không ngớt trở lại tiểu viện.
- Công tử, ngươi để nô tỳ ôm một chút, lại để cho nô tỳ hôn một chút, nô tỳ nói cho người, có được hay không?
- Không cần, ta nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.
- A?
- Không nói, ta đi thỉnh an các nàng.
Lạc Thanh Chu đổi quần áo, ra cửa.
Khuôn mặt nhỏ Tiểu Điệp đỏ lên, ở trong phòng tự lẩm bẩm:
- Công tử đều biết hết sao? Biết ta đang học những cái kia... Những cái kia... Ô ô, thật là mất mặt, thật xấu hổ quá đi...