- Bất quá tiểu tử kia vẫn có thể tranh thủ một chút. Dù sao tiền đồ của hắn, vận mệnh Tần gia của hắn đều nằm ở trong tay của trẫm. Lúc đầu trẫm cho rằng hắn và Hoa Cốt kia có quan hệ không ít, muốn thừa cơ chọc giận với hắn, trực tiếp bắt lấy hắn, không nghĩ tới hắn vậy mà bảo trì bình thản, mà lại không có cốt khí văn nhân như vậy, trực tiếp không lộ ra bất kỳ sơ hở gì, trẫm ngược lại không tiện hạ thủ.
Lập tức lại thở dài một hơi, nói:
- Thật sự là đáng tiếc, đây là một mỹ nhân duy nhất khiến trẫm động tâm, cứ như vậy không có. Bất quá dạng này cũng tốt, trẫm ngược lại là muốn nhìn, nàng có thể tại biên cảnh nhẫn bao lâu. Nếu như nàng lại tiếp tục nhịn xuống đi, vậy kế tiếp trẫm liền lấy thêm tiểu tử kia khai đao, thẳng đến đem người của nàng toàn bộ gạt bỏ, một tên cũng không để lại!
Ngoài cung, gió bấc lạnh thấu xương, ánh trăng thanh lãnh.
Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ trong ngực, đi theo sau lưng Lý Quý về phía một chiếc xe ngựa.
Lý Quý dừng bước ở trước xe ngựa, mặt tươi cười nói:
- Lạc công tử, về sau mọi người chính là người của mình, nếu có gì cần, cứ việc nói cho nô tài là được.
Lạc Thanh Chu không nói gì, ôm thiếu nữ trong ngực, đi tới trước xe ngựa. Lý Quý nhìn thoáng qua thiếu nữ trong ngực hắn, cười lạnh nói:
- Nữ nhân này ngu đến mức ngay cả súc sinh cũng không bằng, rõ ràng có thể bay bên trên đầu cành làm Phượng Hoàng, lại nhất định phải vì một người trong lòng chó má gì đó mà tự tìm đường chết.
Lập tức lại nhìn chằm chằm da thịt trắng noãn của thiếu nữ kia, nhếch miệng cười nói:
- Bất quá hoàn toàn chính xác đáng tiếc, mỹ nhân nhi nũng nịu như thế… hắc hắc, không sao đâu, vừa tắt thở không lâu, thân thể vẫn còn rất nóng đây, Lạc công tử chờ một lúc có thể ở trên xe ngựa….
- Ầm!
Không đợi hắn nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên đá một cước vào trên bụng của hắn, trực tiếp đạp hắn khẽ cong thân thể, thân người giống như con tôm cong lại, há to miệng:
- A... Ngươi... Ngươi....
Thị vệ đi theo phía sau xe ngựa lập tức vây quanh.
Lạc Thanh Chu đặt thiếu nữ trong ngực ở trên xe ngựa, lập tức lại nâng bàn tay lên, hung hăng quất gương mặt đang đau mà vặn vẹo kia.
- Bốp! Bốp! Bốp!
Một bên rút, một bên mắng:
- Cẩu nô tài! Ngươi đây là muốn tạo phản sao? Trong sách nói, thiên tử là rồng, thiên hậu là phượng! Nàng chỉ là một hạ nhân, như thế nào gánh chịu nổi hai chữ Phượng Hoàng? Ngươi vũ nhục thiên hậu, nên vả miệng.
Dứt lời, lại đánh thêm vài cái bên trái phải, bốp bốp bốp’ quất mạnh.
Những thị vệ đang vây tới vốn định ngăn cản, nghe xong lời này, lập tức hai mặt nhìn nhau, không còn dám động.
Lý Quý trong nháy mắt bị đánh cho choáng váng, vốn muốn chửi rủa cùng phản kháng, nhưng nghe đến lời hắn nói, cũng giật nảy mình.
Hắn vốn không có đọc qua mấy cuốn sách, làm sao biết là thật là giả, bất quá nghĩ đến Thái hậu hoặc là hoàng hậu đích thật đều nói mình là phượng thể, cho nên giờ phút này thật bị dọa sợ, đã không có nửa điểm tính tình, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại bị đánh nói không ra lời.
Lạc Thanh Chu lại đánh hắn mười mấy bàn tay, sau đó thở hồng hộc ngừng lại, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng nói:
- Có biết tội không?
Lý Quý cứng lại tại chỗ, bị đánh đến mắt nổ đom đóm, gương mặt đau rát nhức nhói, trong đầu trống rỗng, cuống quít run giọng nói:
- Nô tài… nô tài biết tội....
Lạc Thanh Chu quát lạnh.
- Nếu ta bẩm báo việc này cho Thánh thượng cùng Thái hậu, ngươi chính là tội chết.
Vừa nghe lời này, toàn thân Lý Quý lập tức run lên, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, run giọng cầu xin tha thứ:
- Lạc công tử, tha mạng… nô tài tiện miệng, nô tài nên bị đánh, nô tài sai.. Cầu Lạc công tử tha nô tài một mạng, về sau nô tài làm trâu làm ngựa, báo đáp công tử....
Lạc Thanh Chu lại nhìn hắn một chút mới lập tức leo lên xe, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hôm nay tha cho ngươi một lần, còn có lần sau, tuyệt không tha thứ.
Nói xong, ôm thiếu nữ trên xe tiến vào toa xe.
Lý Quý đứng tại chỗ run rẩy, trong đầu trong tai đều là ông ông tác hưởng, linh hồn giống như đều bị đánh đến bay đi mất.
Đợi xe ngựa đi ra một khoảng cách, hắn mới vội vàng lên ngựa, đi theo.
Xe ngựa rất nhanh biến mất ở trong đêm tối phía xa.
Trong xe.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ hương tiêu ngọc vẫn trong ngực cùng hai vết máu thật sâu bên trên gò má nàng kia, nắm đấm trong tay áo nắm chặt, khẽ run.
- Công tử, tối hôm qua Hoa Cốt mơ thấy ngươi, thực sự tưởng niệm, cho nên hôm nay liền đến...
- Công tử, thật ra Hoa Cốt không có hi vọng xa vời cái gì, chỉ cần có thể ngẫu nhiên đến hầu hạ công tử một lần, Hoa Cốt đã rất thỏa mãn....