- Công tử, chờ Hoa Cốt lần sau đến, công tử có thể muốn Hoa Cốt sao? Đại phu nói Hoa Cốt có thể sống đến hai mươi tuổi, thế nhưng Hoa Cốt cảm thấy, thời gian của Hoa Cốt đã không nhiều lắm. Hoa Cốt rất muốn hầu hạ công tử nhiều thêm mấy lần...
- Công tử… Hoa Cốt Hoa Cốt không có…. Có lỗi với ngươi...
Trong đầu Lạc Thanh Chu không ngừng hồi tưởng đến bộ dáng đáng thương của thiếu nữ nhu nhược này hôm nay cùng từng lời nói với hắn, giống như vừa rồi qua đi không lâu, vẫn còn ở trong đầu, lượn vòng ở bên tai, kéo dài không đi.
- Hoàng đế ….
Hắn nắm chặt nắm đấm trong tay áo, lẩm bẩm.
Xe ngựa thông suốt ra nội thành, rất mau về đến hẻm nhỏ Phong Diệp.
Lạc Thanh Chu thu lại cảm xúc trên mặt cùng trong mắt, ôm thiếu nữ trong ngực, từ trong xe đi ra ngoài, xuống xe ngựa.
Lý Quý ngồi ở trên ngựa dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn một cái, cười rạng rỡ nói:
- Lạc công tử, nô tài trước hết cáo từ.
Lạc Thanh Chu cũng không liếc hắn một cái, ôm thiếu nữ trong ngực, đi vào hẻm nhỏ.
Bóng lưng áo bào rộng rãi rất nhanh biến mất trong hẻm nhỏ đen nhánh.
Lý Quý cắn răng mắng nhỏ một tiếng, thúc ngựa hồi cung.
Lạc Thanh Chu ôm Hoa Cốt, đứng tại cửa ra vào Tần phủ, do dự một chút, từ hẻm nhỏ phía sau đi vào, một nửa thần hồn bay lên giữa không trung dò xét, một nửa thần hồn khống chế thân thể, ôm thiếu nữ trong ngực đi thẳng Trích Tiên cư.
Nhục thân vừa chết, thần hồn chưa diệt.
Không biết còn có thể cứu hay không.
Thân thể trong ngực vẫn như cũ rất ấm áp, cũng không lạnh đi.
Tiến vào Trích Tiên cư, hắn lập tức đặt người ở trên giường, tiếp đó đi Mai Hương Uyển trước báo bình an bàn giao một tiếng cho nhị tiểu thư, sau đó trở lại Trích Tiên cư, thần hồn xuất khiếu, chờ đợi hồn phách Hoa Cốt rời khỏi thân thể.
Chờ giây lát, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy ra bảo điệp đưa tin phát một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, nhục thân người vừa rồi chết, thần hồn vẫn còn, thân thể vẫn ấm áp, còn có thể cứu sống không? 】 .
Hắn mỗi lần gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ, hoặc là đối phương không trả lời, hoặc đều là thật lâu trả lời, rất ít lập tức trả lời.
Nhưng hôm nay, làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hắn vừa phát tin nhắn ra ngoài, Nguyệt tỷ tỷ lập tức trả lời lại: 【 Không thể 】 .
Lạc Thanh Chu mặc dù đã sớm biết sẽ là kết quả này, nhưng nhìn thấy hai chữ băng lãnh này, trong lòng vẫn như cũ tê rần: 【 Có thể giúp nàng lưu lại thần hồn không? Còn có ký ức? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Có thể 】 .
Lạc Thanh Chu lập tức hỏi: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta nên làm như thế nào? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Người sau khi chết, ký ức bên trong thần hồn bình thường đều sẽ biến mất, trừ phi có người sử dụng Sưu Hồn Thuật, nhưng Sưu Hồn Thuật vừa dùng, thần hồn chẳng mấy chốc sẽ vỡ vụn biến mất. Muốn thần hồn và ký ức đều lưu lại, trừ phi lập tức tìm một bộ nhục thân thích hợp cho nàng, sau đó dùng phương pháp di hồn đổi thân, để nàng trùng sinh bên trong một cỗ nhục thân khác, có chút tương tự đoạt xá. 】 .
Lạc Thanh Chu vội vàng hỏi: 【 Nguyệt tỷ tỷ, cái gì là nhục thân thích hợp? Cần giết chết một người khác à? Còn nữa, pháp phương di hồn đổi thân là cái gì? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nhục thân thích hợp, chính là nhục thân nàng có thể tiến vào, mà thần hồn của nhục thân kia vừa chết đi, hoặc là rời đi, sẽ không bài xích nàng hoặc thôn phệ nàng. Còn phương pháp di hồn đổi thân là một loại công pháp, lấy tu vi ngươi bây giờ, còn không cách nào tu luyện 】 .
Lạc Thanh Chu nhìn thấy cái tin nhắn này, trong lòng lập tức trầm xuống.
【 Nguyệt tỷ tỷ, tình huống nàng bây giờ, có thể kiên trì bao lâu? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ:
【 Nhiều nhất nửa canh giờ, thần hồn của nàng sẽ rời đi, hoặc biến mất, hoặc trở thành cô hồn dã quỷ 】 .
- Nửa canh giờ.....
Lạc Thanh Chu nhìn tin tức trên ngọc thạch, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Trong thời gian nửa canh giờ, hắn không có khả năng tìm tới cái nhục thân thích hợp, hắn cũng không có khả năng đi tùy tiện giết một nữ tử, mà hắn cũng không biết di hồn đổi thân.
Đúng vào lúc này, Nguyệt tỷ tỷ lại gửi tới một tin nhắn: 【 Ta biết phương pháp di hồn đổi thân, chỉ cần ngươi tìm tới một nhục thân thích hợp, nhục thân cũng không nhất định là nhân loại. Nếu như là linh vật, có lẽ ta có thể để thần hồn nàng và linh vật kia cùng tồn tại 】 .
- Linh vật?
Lạc Thanh Chu nhìn thấy hai chữ này, trong lòng lập tức khẽ động, nhìn về phía tiểu Hỏa Hồ trong nhẫn chứa đồ.
Lúc này tiểu Hỏa Hồ đang nhe răng đánh nhau cùng hai con thỏ trắng, nhìn qua bộ dáng rất hung ác.
Lạc Thanh Chu quyết định thật nhanh: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi ở đâu, ta đi tìm ngươi! 】 .