Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1592. Nguyệt tỷ tỷ, cầu ngươi giúp ta (1)




Vẻ mặt Nam Cung Dương đầy tươi cười, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Lạc công tử không hiếu kỳ nữ tử nằm trên đất sao? Lạc công tử hẳn là nhận biết nàng?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Nàng gọi Hoa Cốt, là thị nữ của Trưởng công chúa, thảo dân xác nhận biết nàng.

Nam Cung Dương đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ trên đất, thở dài nói:

- Đáng tiếc, mỹ nhân nhi xinh đẹp như vậy, vậy mà nghĩ quẩn, tự sát. Trẫm bất quá chỉ muốn sủng hạnh nàng mà thôi, biết bao nhiêu thiếu nữ cầu còn không được. Đúng rồi, Lạc công tử, ngươi biết được người trong lòng của nàng là ai chăng? Vừa rồi nàng tình nguyện hủy dung tự sát, cũng không nguyện ý phục thị cùng trẫm, nàng nói nàng đã có người trong lòng, không biết nam tử ra sao có thể để nàng khăng khăng một mực như thế, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, trầm mặc một chút, nói:

- Thảo dân không biết.

Nam Cung Dương cười nói:

- Lạc công tử nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn, hẳn là cảm thấy thật đáng tiếc nhỉ, dù sao đây chính là mỹ nhân hiếm có. Vừa rồi trẫm vốn định sủng hạnh nàng, lại dùng nàng làm lễ gặp mặt đưa cho Lạc công tử, ai, đáng tiếc...

Lạc Thanh Chu cúi đầu, không có trả lời, thấy không rõ biểu lộ trên mặt.

Nam Cung Dương lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Lạc công tử, nghe nói ngươi năm nay thi Hương, là hạng nhất Mạc Thành, hẳn là đã tính trước đối với thi Hội sang năm? Đến lúc đó thi Đình, trẫm rất xem trọng ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đa tạ Thánh thượng.

Trong mắt Nam Cung Dương lấp lóe tinh quang, lập tức từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói:

- Nguyện ý đi theo trẫm không?

Lạc Thanh Chu khom người nói:

- Hiệu lực cho Thánh thượng là vinh hạnh của thảo dân.

Nam Cung Dương sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Ngươi không phải hiệu trung hoàng tỷ của trẫm sao?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Trưởng công chúa cùng Thánh thượng là người một nhà, thảo dân hiệu trung Trưởng công chúa, dĩ nhiên chính là hiệu trung Thánh thượng.

Nam Cung Dương híp híp con ngươi, trên mặt vẫn như cũ treo lấy ý cười:

- Vậy nếu như có một ngày, ta cùng hoàng tỷ không phải người một nhà? Ngươi hiệu trung ai?

Thần sắc Lạc Thanh Chu kiên định nói:

- Thảo dân tự nhiên hiệu trung với Thánh thượng.

Nam Cung Dương cười cười:

- Ngươi thật nguyện ý vĩnh viễn hiệu trung với trẫm?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Như có hoang ngôn, thiên lôi đánh xuống, vạn lôi xuyên tim.

Ánh mắt Nam Cung Dương lộ ra một tia ngoài ý muốn, dừng một chút, gật đầu nói:

- Tốt, trẫm tin tưởng ngươi. Ngươi là người ở rể Tần gia, cũng là cử nhân Đại Viêm ta, ngươi tự nhiên không dám lừa gạt trẫm. Sang năm kỳ thi mùa xuân qua đi, trẫm ổn thỏa cho ngươi chức quan tốt, để ngươi thi triển khát vọng, xuất lực cho Đại Viêm ta.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đa tạ Thánh thượng!

Nam Cung Dương lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:

- Về sau hoàng tỷ nếu có tin tức khác truyền đến, có thể đến báo cho trẫm một tiếng hay không?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Thảo dân ổn thỏa trước tiên nói cho Thánh thượng.

Nam Cung Dương có chút nhíu nhíu mày lại, cười nói:

- Vẫn là người đọc sách biết đại thể, biết đại nghĩa, biết được tinh trung báo quốc, vì quân phân ưu. Về sau Đại Viêm ta dựa vào các ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Thảo dân sẽ vì Thánh thượng xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ.

Nam Cung Dương rất hài lòng thái độ của hắn, mặt tươi cười nói:

- Tốt, thời gian cũng không còn sớm, sẽ không quấy rầy Lạc công tử. Chờ lần sau có thời gian, trẫm lại hảo hảo trò chuyện cùng Lạc công tử.

Lập tức phân phó nói:

- Lý Quý, đưa Lạc công tử trở về.

Lý Quý ở một bên lập tức khom người nói:

- Vâng, Lạc công tử, mời!

Lạc Thanh Chu khom người lui ra, lúc thối lui đến cửa ra vào, đột nhiên lại chắp tay nói:

- Thánh thượng, có thể để thảo dân đem Hoa Cốt cô nương mang về an táng hay không? Dù sao thảo dân cùng Hoa Cốt cô nương cũng coi như quen biết một phen.

Nam Cung Dương nhìn thi thể trên đất một chút, gật đầu nói:

- Lạc công tử xin cứ tự nhiên.

Lạc Thanh Chu nói một tiếng tạ ơn, đi lên trước, cố hết sức bế thiếu nữ trên đất lên, thân thể lung lay.

Nam Cung Dương gặp vậy, cười nói:

- Muốn trẫm phái người giúp ngươi hay không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đa tạ Thánh thượng, thảo dân một người có thể.

Nói xong, ôm thiếu nữ trong ngực đi ra ngoài.

Lý Quý vội vàng đi theo ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Trong thư phòng an tĩnh lại.

Nam Cung Dương đứng tại chỗ, chân mày hơi nhíu lại, rơi vào trầm tư.

Ngụy công công ngẩng đầu, nói khẽ:

- Thánh thượng, ngài tin tưởng lời của tiểu tử đó?

Nam Cung Dương nghe vậy cười nhạo một tiếng, nói:

- Trẫm dễ bị lừa gạt như vậy sao?