Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1591. Người trong lòng của nàng (2)




Hoa Cốt khóc lóc giằng co.

Nam Cung Dương nhe răng cười châm chọc, cắn răng nói:

- Tiểu tiện nhân không thức thời, trẫm sủng hạnh ngươi, ngươi không cảm kích còn chưa tính, lại còn khóc, rất ủy khuất sao? Tốt, chờ một lúc đợi trẫm chơi xong, lại ném ngươi ra bên ngoài để những thị vệ kia lần lượt chơi, để ngươi ngàn người cưỡi vạn người nhục, đến lúc đó để người trong lòng ngươi kia tự mình đến nhìn bộ dạng dâm đãng kia của ngươi, nhìn hắn dám nói với trẫm một chữ ‘Không’ hay không.

Lập tức phẫn nộ quát hai tên cung nữ:

- Còn lề mề cái gì? Lột sạch toàn bộ quần áo của tiểu tiện nhân này, đưa đến tẩm cung cho trẫm.

Hai tên cung nữ lập tức nắm lấy cánh tay của nàng, bắt đầu xé rách y phục của nàng.

- A!

Đúng vào lúc này, một tên cung nữ đột nhiên hét lên một tiếng, lui về phía sau mấy bước.

Một tên cung nữ khác cũng bị hù buông tay lui lại.

Trong tay Hoa Cốt chẳng biết lúc nào vậy mà nhiều thêm một cây ngân trâm, đang khóc quơ lung tung.

Nam Cung Dương gặp một màn này, sầm mặt lại, mặt mũi tràn đầy tức giận:

- Thật to gan! Tiểu tiện nhân ngươi muốn hành thích trẫm sao?

Áo bào trên người Ngụy công công ở một bên một phồng lên, năm ngón tay hóa thành trảo, muốn động thủ.

Đúng vào lúc này, ngân trâm trong tay Hoa Cốt đột nhiên hung hăng đâm vào trên mặt của nàng, chịu đựng kịch liệt đau nhức, vạch mạnh xuống phía dưới.

Bên trên gương mặt kiều nộn tuyết trắng lập tức xuất hiện một vết máu thật sâu.

Nàng cũng không hét lên một tiếng, mặt đầy nước mắt, lần nữa đem ngân trâm đâm về một bên mặt khác của mình, sau đó hung ác vạch ra một vết máu ở phía trên.

Lập tức, ngân trâm trong tay nàng lại chống đỡ ngực của mình.

Ngụy công công đang muốn động thủ gặp tình cảnh này, sửng sốt một chút, ổn định tại chỗ.

Sắc mặt Nam Cung Dương đầy âm trầm, bắp thịt trên mặt không khỏi co quắp.

Hoa Cốt khóc nói:

- Thánh thượng, thân thể nô tỳ… quá bẩn, sợ làm ô uế Thánh thượng, chỉ có một con đường chết, mới có thể tạ ơn...

Dứt lời, ngân trâm trong tay 'Xùy' một tiếng, không chút do dự đâm vào trái tim, thân thể run lên, lại chảy ra hai hàng nước mắt, mềm mại ngã trên mặt đất, tàn lụi như hoa...

Trong thư phòng lập tức trở nên yên tĩnh im ắng.

Nàng an tĩnh nằm trên mặt đất, khóe miệng dần dần tràn ra máu tươi, vẫn như cũ trợn tròn mắt, trong mắt nhẹ nhàng lệ quang.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyết trắng bị hai vết máu đỏ tươi tô điểm, càng bắt mắt.

- Tiện nhân! Tiện nhân!

Nam Cung Dương đột nhiên đứng lên, quơ lấy nghiên mực trên đài, hung hăng đập tới thân thể của nàng.

Mực nước vẫy đầy, một mảnh bừa bộn.

Ngụy công công cúi đầu đứng qua một bên, nín thở ngưng thần.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh của Lý Quý:

- Thánh thượng, Lạc công tử đã đến.

Vẻ dữ tợn vặn vẹo trên mặt Nam Cung Dương dần dần thu lại, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, đưa mắt nhìn thiếu nữ trên đất, khóe miệng lại chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh, dừng một chút, ngồi xuống, nói:

- Để hắn tiến đến.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Lý Quý cúi đầu khom người, mang theo một thiếu niên khoác nho bào, đi vào thư phòng.

Trên mặt đất, thiếu nữ với một bộ váy áo đỏ tươi, trong tay nắm lấy ngân trâm, trên mặt mang nước mắt, váy có chút tản ra, khóe miệng tràn đầy vết máu không nhúc nhích nằm ở nơi đó, như một đóa hoa đã tàn lụi.

Thân thể Lạc Thanh Chu cứng đờ, định ở chỗ cửa ra vào nhìn nàng.

Con ngươi nhẹ nhàng đầy nước mắt của nàng kia cũng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nghe được tiếng trong lòng nàng:

- Công tử.. Hoa Cốt.. Hoa Cốt không có… có lỗi với ngươi....

Trong thư phòng, yên tĩnh một cái chớp mắt.

Khóe miệng Nam Cung Dương mang theo mỉm cười, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang đứng chỗ cửa ra vào.

Lý Quý thối lui qua một bên, khom người cúi đầu.

Lạc Thanh Chu gần như chỉ dừng lại một nháy mắt ở chỗ cửa vào liền đi vào, không nhìn thiếu nữ trên đất, khom người cúi đầu hành lễ:

- Thảo dân Lạc Thanh Chu, bái kiến Thánh thượng.

Nam Cung Dương cười nói:

- Lạc công tử miễn lễ. Lần trước lúc ở vệ sở Cẩm Y vệ nơi đó, chúng ta đã gặp qua một lần, lúc ấy trẫm vốn định nói mấy câu cùng Lạc công tử, nhưng hoàng tỷ đi quá mau, trẫm không có cơ hội nghe Lạc công tử dạy bảo, hôm nay cuối cùng có cơ hội.

Lạc Thanh Chu khom người nói:

- Thảo dân có tài đức gì có thể dạy bảo Thánh thượng.

Nam Cung Dương cười nói:

- Lạc công tử không cần khiêm tốn. Nghe nói ngay cả hoàng tỷ cũng gọi Lạc công tử là lão sư, dùng lễ đệ tử đối với Lạc công tử. Lại nghe nói, hoàng tỷ ngay cả chuôi kim hoàng kiếm đều đưa cho Lạc công tử, có thể thấy được tài năng của Lạc công tử.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, không nói gì thêm.