Lạc Thanh Chu:
- Cá xinh đẹp như vậy...
- Thế nhưng thịt rất thơm...
Lạc Thanh Chu chỉ chỉ mặt mình:
- Ba cái.
Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ ôm lấy cổ của hắn, mân mê miệng nhỏ, hôn liền ba cái vào mặt của hắn, lúc còn muốn hôn tiếp, Lạc Thanh Chu vội vàng đẩy ra cánh tay của nàng, đột nhiên bổ nhào về phía trước, “Phù phù” một tiếng, lặn vào đáy hồ, đi tìm cá.
Đáy hồ u ám, nhưng ánh mắt Lạc Thanh Chu rất nhanh thích ứng.
Lạc Thanh Chu ngừng thở, bơi về chỗ sâu ở giữa hồ, khi sắp tiếp cận lầu các giữa hồ đột nhiên phát hiện dưới bụi sen trước mặt xuất hiện một tia sáng ngời.
Thứ gì?
Ban đầu ở đáy hồ phát hiện Nhật Nguyệt bảo kính, còn có hồ nước này lâu dài ấm áp, hắn cũng cảm giác cái hồ này thật không đơn giản.
Lúc này nhìn thấy bên kia sáng ngời, hắn không do dự, lập tức bơi tới.
Vốn cho rằng lại là bảo vật gì, thế nhưng khi bơi tới gần mới phát hiện, kia là một tượng đá chôn ở bên trong nước bùn.
Chỗ phát sáng chính là đôi mắt của tượng đá.
Hai mắt không biết do vật gì chế tác thành, cho dù trong đáy hồ u ám không có ánh trăng cũng tản ra huỳnh quang yếu ớt, nhìn qua có chút quỷ dị.
Lạc Thanh Chu đưa tay chậm rãi đẩy ra nước bùn bên trên tượng đá, phát hiện đầu tượng đá này mơ hồ giống như là một con vật gì đó.
Nhưng cụ thể là động vật gì, hắn cũng không nhìn ra được.
Bất quá khẳng định không phải người.
Lồng ngực cùng nửa người dưới tượng đá vẫn như cũ chôn thật sâu ở bên trong nước bùn dưới đáy hồ.
Lạc Thanh Chu lại đẩy ra nước bùn trước ngực nó, đột nhiên cảm thấy một mạch nước ngầm từ trước ngực nó truyền đến.
Lại gảy một chút, tay đột nhiên không còn, lại lập tức xuyên thấu qua lồng ngực tượng đá.
Trống không?
Hắn sửng sốt một chút, nhanh chóng đẩy ra nước bùn khác bên cạnh.
Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trước ngực tượng đá này lại có một cái lỗ lớn đen nhánh!
Hắn cúi đầu nhìn vào trong động, bên trong đen như mực, sâu không thấy đáy, lại giống như một đầu đường hầm!
Đúng vào lúc này, một con cá toàn thân huỳnh quang lòe loẹt đột nhiên chui ra từ bên trong.
Con cá chậm hiểu.
Tựa hồ chưa từng gặp qua nhân loại, sau khi nhìn thấy hắn, không chỉ không có chạy trốn tránh né, trái lại bơi lại gần người hắn.
Lạc Thanh Chu đưa một đầu ngón tay ra nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn đang mở của nó, trực tiếp ném nó qua một bên.
Con cá ở bên trong đều bình yên vô sự, ở trong đó hẳn sẽ không ẩn giấu quái vật gì hoặc nguy hiểm quá lớn?
Lạc Thanh Chu do dự một chút, chui vào.
Mới đầu chỉ có thể bò từ từ, hơn mười mét sau, thông đạo đột nhiên trở nên rộng rãi.
Mà nước bên trong động bắt đầu dần dần giảm bớt.
Lạc Thanh Chu đứng lên, trực tiếp giẫm lên mặt nước vừa qua chân, cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong.
Thông đạo càng ngày càng rộng rãi, cho dù đứng đấy, đỉnh đầu cách đỉnh chóp còn cách một đoạn rất xa.
Nước hồ trên mặt đất đã bắt đầu biến mất.
Lại đi khoảng mấy chục mét, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con đường khác.
Mặt đất có chút ẩm ướt, chất đầy tảng đá tạp nham và bùn đất.
Bên phải con đường phía trước lại có một cửa đá vỡ vụn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đi tới.
Đợi hắn đi đến trước cửa đá, phát hiện bên trong lại có một tòa thạch thất rộng rãi ước chừng hơn trăm mét vuông.
Trong thạch thất có băng ghế đá, bàn đá, giường đá, còn có rất nhiều pho tượng của động vật.
Bất quá rất nhiều pho tượng đã vỡ vụn, tảng đá nhỏ rải đầy khắp chỗ, khắp nơi một mảnh hỗn độn.
Bên trong nơi hẻo lánh lại còn có hai mộc nhân.
Mộc nhân kia ngược lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Lạc Thanh Chu đi đến gần, đột nhiên đánh một quyền tới một bộ mộc nhân trong đó.
- Ầm!
Nắm đấm ngay cả thân cây bên ngoài đều có thể đánh nứt, đánh vào bên trên mộc nhân này lại chỉ vang lên một tiếng trầm đục trầm thấp, phía trên lông tóc không tổn hao gì.
Mộc nhân không biết là từ gỗ gì làm thành, cứng cỏi như thế.
Mà nắm đấm đánh vào phía trên, khác biệt với khi đánh vào tảng đá cứng rắn, phía trên giống như còn có một tia co dãn, tựa hồ có thể hấp thu lực đạo của hắn.
Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát một hồi, không nhìn ra mánh khóe, lại đi khắp toàn bộ thạch thất nhìn một vòng, cũng không có phát hiện những vật khác.
Ra khỏi thạch thất, đi đến đường cái vừa rồi, tiếp tục đi đến phía trước, phía trước đột nhiên lại xuất hiện ba lối rẽ.
Nhưng mỗi con đường phía trước tựa hồ cũng bị tảng đá đổ sụp lấp đầy.
Lạc Thanh Chu đi vào một cái thông đạo trong đó, ngay khi quan sát những tảng đá chắn đường đột nhiên phát hiện dưới chân giẫm lên một vật cứng.
Cúi đầu nhìn lại, phát hiện là một đoạn bạch cốt.
Bạch cốt có chút uốn lượn, không giống như là xương cốt của nhân loại.